Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9420 : Nỗi sợ hãi mơ hồ

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Kỷ niệm, khi bóc hết lớp giấy đường ngọt ngào, nếm tới phần đắng chát thì tất cả đều đã không còn ý nghĩa.



“Đồ của anh tôi sẽ không lấy thứ gì, bao gồm cả những thứ anh mua cho tôi.” Tố Diệp hờ hững đáp, ánh mắt thu lại từ phía bức bình phong.



Sắc mặt Niên Bách Ngạn càng u tối tới mức đáng sợ. Anh cuộn chặt tay lại: “Những gì đã mua cho cô thì sẽ là của cô.”



Tố Diệp lắc đầu. Nhiều đồ như vậy, cô có muốn mang theo cũng mang không hết. Dù sao thì một mối quan hệ cũng đã

kết thúc, vậy thì cũng nên chấm dứt gọn gàng một chút, không phải sao?



Niên Bách Ngạn phía sau không lên tiếng.



Tố Diệp đứng xoay lưng về phía anh,

nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực mà dáng hình cao lớn ấy mang lại

cho cô. Cảm giác này khiến cô nghẹt thở, vì mỗi lần lại gần, cô lại có

thể ngửi thấy mùi gỗ mộc trên người anh. Nó nhạt nhòa nhưng khi thấm vào phổi lại biến thành một sợi dây thừng, vòng kín, thít chặt khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.



Cô vội vàng rời xa khỏi vị trí bên cạnh

anh, ôm một chiếc hộp nhỏ đi thu xếp những món đồ chơi trong phòng

khách. Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại con búp bê thiên sứ đó, cô độc đứng ở một góc, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.



Cô và anh trước nay không hề có duyên phận gì, thì hà cớ gì phải mang theo con búp bê thiên sứ này nữa?



Sau lưng, giọng nói của Niên Bách Ngạn khẽ vang lên: “Tôi có thể để lại chìa khóa cho em!”



Động tác của Tố Diệp chợt khựng lại giây lát. Cô quay đầu nhìn anh, không hiểu tại sao bỗng nhiên anh lại nói vậy.



Qua ánh hoàng hôn mỏng manh, ánh mắt

Niên Bách Ngạn càng trở nên tối tăm vô bờ bến, như đêm tối đen như mực,

khi có những tia sáng mơ hồ vụt qua lại khiến người ta có một sự sợ hãi

sâu sắc. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Chỉ

cần… em quay lại bên cạnh tôi!”



Hô hấp của Tố Diệp ngưng lại. Ánh mắt

đang nhìn Niên Bách Ngạn của cô cũng run lên trong khoảnh khắc. Khi nói

câu này, sắc mặt anh bình thản, câu chữ rõ ràng. Đôi mắt ánh lên một tia kiên quyết. Hình như anh không nói đùa.



Cô đè nén tâm trạng hoảng loạn trong

lòng, nhìn anh cười mỉa mai: “Niên Bách Ngạn! Tôi không muốn ở bên cạnh

anh thêm một giây nào nữa. Tôi đã nói rồi, giữa anh và tôi chỉ là một

trò chơi trao đổi ngang giá mà thôi. Tôi sẽ không quay trở về bên cạnh

anh, anh từ bỏ đi!”



Dứt lời, cô nhanh tay thu dọn hơn nữa.



Đằng sau vang lên tiếng bước chân tới

của người đàn ông, mang theo một sự công kích và nguy hiểm rõ ràng. Cô

còn chưa kịp phản ứng lại, eo đã bị cánh tay Niên Bách Ngạn kìm chặt. Cô kinh hoàng. Người đàn ông dùng sức một cái, cả người cô bị anh xoay
cướp xe của anh ta, rồi dẫn Tố Khải chạy thoát.



Khi Cảnh Long kịp tới hiện trường, lập tức báo cáo tình hình cho cục trưởng Tống, rồi nhanh chóng gọi xe cấp cứu…



Đinh Tư Thừa gõ cửa phòng của Lâm Yêu

Yêu. Lúc ra mở cửa sắc mặt của cô rất tiều tụy. Sau khi nhìn thấy Đinh

Tư Thừa, gương mặt mệt mỏi càng trở nên trắng bệch.



Tay cô hơi run, đứng ngoài cửa như một người gỗ.



Đinh Tư Thừa nhìn cô, đau lòng hỏi: “Anh vào được không?”



Lâm Yêu Yêu chần chừ rất lâu mới buông tay ra, hơi lách người sang một bên.



Đinh Tư Thừa đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.



Lâm Yêu Yêu nhanh chóng bước tới bên

sofa, cầm lấy một cái gối rồi ôm chặt vào lòng, cả người cô co quắp

trong một góc sofa. Đinh Tư Thừa đến bên, ngồi xuống gần cô.



Cô vô thức rụt người lại.



“Yêu Yêu! Anh nghĩ rất kỹ rồi, anh sẽ không rời xa em, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.” Anh nhẹ nhàng nói với cô.



Hôm đó tại nhà Diệp Uyên, Lâm Yêu Yêu

sau khi không chịu nổi cú sốc đã ngất lịm đi. Chính anh đã bế cô ra khỏi đó. Từ hôm đó trở đi, Lâm Yêu Yêu không muốn nói gì nhiều nữa, trên

gương mặt cũng không còn nụ cười. Cả ngày cô nhốt mình trong nhà. Anh

tới chơi với cô, thì cô lại sợ anh chạm vào mình. Tới ngày chuẩn bị đăng ký kết hôn, cuối cùng Lâm Yêu Yêu đã nói với anh một câu. Cô nói: [i]Tư Thừa! Chúng ta chia tay đi![/i]



Đinh Tư Thừa hiểu tại sao cô lại muốn

chia tay. Nếu có thể, anh chỉ muốn giết chết ngay cái tên khốn Diệp Uyên đó. Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là Lâm Yêu Yêu. Thấy cô bình tĩnh đến dọa người, anh thật sự lo lắng bệnh cũ của cô lại tái phát.



Chuyện này anh không nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Tố Diệp.



Lâm Yêu Yêu nghe xong, hơi thở có chút

gấp gáp. Cô lắc đầu nguầy nguậy, tinh thần tồi tệ tới cực điểm: “Không…

Tư Thừa! Anh quên em đi! Em không thể kết hôn với anh được, em đã không

thể lấy anh nữa rồi!”



Bên tai cô vẫn còn văng vẳng nụ cười

ngông cuồng của Diệp Uyên khi cưỡi lên người cô, còn cả câu nói anh ta

để lại bên tai cô. Anh ta nói: Lâm Yêu Yêu! Cô đã bị tôi chơi qua

rồi. Cô cảm thấy cô vẫn có thể cùng Đinh Tư Thừa làm như chưa hề xảy ra

chuyện gì sao? Tôi nhắc nhở cô, cô mà dám lấy hắn ta thì ngày tổ chức lễ cưới tôi sẽ dám phát những bức ảnh chúng ta triền miên tối nay lên màn

hình lớn đấy!