Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 9424 : Sống không bằng chết
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Tố Diệp thầm chửi rủa trong bụng. Cô chỉ muốn “hỏi thăm” trên dưới trong gia đình nhà chị Trần 108 lần, mỗi ngày!
Nhưng đối mặt với hoàn cảnh trước mắt, hình như chỉ còn chị Trần này mới có một tia hy vọng mỏng manh giúp cô thoát khỏi nơi này. Tố Diệp để mặc chị ta dạy bảo, cuối cùng khẩn khoản van nài chị ta giúp cô báo cảnh sát.
Chị Trần nghe xong lời van xin của cô, bỗng nhìn cô như nhìn một con quái vật. Rất lâu sau chị ta mới nói với cô: Làm người phải biết thỏa mãn. Anh ấy đưa cô tới đây là vì muốn cô tĩnh dưỡng cho tốt.
Nhưng Tố Diệp lại khăng khăng nói rằng mình bị cưỡng ép, bị giam cầm một cách phi pháp tại đây.
Đối mặt với sự kiên quyết của Tố Diệp, chị Trần tỏ ra không biết làm sao. Chị ta hỏi Tố Diệp: Lẽ nào cô không quen biết chủ nhân của căn biệt thự này sao
Tố Diệp á khẩu.
Giọng nói của chị Trần lại trở về ngữ điệu thường ngày: Anh ấy chăm sóc cô ăn uống đàng hoàng. Cô ở đây đã hơn một tháng rồi mà chân tay vẫn nguyên vẹn, lành lặn, đâu có thường xuyên trói gô cô, sao lại gọi là cưỡng ép, giam cầm?
Tố Diệp phản bác rằng mình bị hạn chế tự do.
Chị Trần cảm thấy nực cười, hỏi ngược lại: Nói vậy có phải tôi cũng bị giam cầm không? Thực tế là tới đây cô muốn được dạo phố mua sắm bất kỳ lúc nào như khi ở Bắc Kinh là không thể.
Cuối cùng Tố Diệp tức giận, uy hiếp thẳng thừng, nói rằng nếu không báo cảnh sát giúp cô, cô sẽ ra tay đánh người.
Chị Trần cũng không hổ là tay “giang hồ lão luyện”, nói mà mặt không hề biến sắc: Nếu cô cảm thấy đánh tôi có thể bớt giận, vậy tôi cũng không có ý kiến gì.
Tố Diệp đúng là không còn lời nào để nói. Cô chưa từng gặp bảo mẫu nào quái đản như chị ta. Cuối cùng cô hỏi một câu: Chị cảm thấy tình huống như hiện tại có bình thường không?
Chị Trần lãnh đạm trả lời: Cả đời tôi đều làm bảo mẫu trong những gia đình giàu có, chuyện kỳ quặc gì mà chưa từng gặp? Cô Tố à! Thật lòng mà nói, làm công việc này được coi là nhàn hạ nhất trong tất cả các công việc của tôi rồi. Mà cô cũng là người dễ nói chuyện nhất.
Tố Diệp nghe xong chỉ muốn nhảy xuống biển ngay lập tức.
Cuối cùng cô cũng hiểu tâm lý mạnh mẽ của chị Trần từ đâu mà có.
Thế là Tố Diệp bắt đầu trở nên trầm mặc.
Cô biết đã rơi vào hoàn cảnh này, bất kỳ ai cũng không thể giúp được cô, chỉ còn biết dựa vào chính bản thân mình mà thôi. Cô yên lặng đi ngủ rồi thức dậy, ăn cơm rồi đi ngắm cảnh. Đây đã trở thành cách duy nhất để cô tiêu tốn những tháng ngày tiếp theo.
Không còn kích động như khi trước, cũng không đập phá đồ đạc. Ngày nào cũng đúng mười giờ tối, Tố Diệp đi ngủ, bảy giờ sáng thức dậy, duy trì một giờ giấc sinh học tuyệt vời trước nay chưa từng có.
Sau đó cô sẽ xem tivi, rồi ăn cơm trưa. Ăn xong cơm thì ra bờ biển tản bộ. Ban đầu khi thấy cô ở bên ngoài hơi lâu một chút là chị Trần còn phải theo sát. Sau đó cô nói với chị ta: Thứ nhất là tôi không biết bơi, thứ hai không thể mọc cánh bay đi được, chị có cần phải theo dõi tôi không?
Có lẽ chị Trần cảm thấy cô lăn đi đâu cũng không thể thoát khỏi hòn đảo này, nên cũng mặc kệ thói quen mỗi sáng ăn cơm trưa xong lại ra ngoài đi dạo của cô.
Ngày nối ngày cứ thế trôi qua, cho tới khi gần đến Tết như chị Trần nói.
Gương mặt Niên Bách Ngạn gần như tái xanh. Anh nhìn cô không rời mắt, ra lạnh bằng giọng lạnh lùng: “Bỏ dao xuống!”
Dứt lời, anh lại đi từng bước gần về phía cô.
“Đứng lại! Anh còn tiếp tục tiến lên tôi sẽ cứa dao ngay lập tức.” Trông Tố Diệp không giống như đang đùa. Lưỡi dao sắc lẹm đang đè trên cổ cô, chìm trong làn da trắng sáng.
Khi tia chớp lóe lên, có thể nhìn rõ một dòng máu đỏ tươi đã nhuộm lên lưỡi dao.
Trong đôi mắt cô là sự kiên quyết, là thù hận, là phẫn nộ, là thái độ “cùng lắm thì chúng ta chết chung”.
“Tôi nói lại lần cuối cùng, bỏ dao xuống!” Niên Bách Ngạn dừng bước. Giọng nói của anh dọa người. Sâu trong đáy mắt thấp thoáng nộ khí.
Chưa có người phụ nữ nào dám uy hiếp anh như vậy!
Tố Diệp cầm chặt chuôi dao. Lưng cô dựa sát vào ô cửa sổ lạnh lẽo. Cô gần như có thể cảm nhận được từng giọt mưa đang đập lên lớp kính thủy tinh. Hơi thở của cô gấp gáp, giọng nói lạnh như băng: “Tôi muốn rời khỏi chỗ này!”
Trong bóng tối, Niên Bách Ngạn từ tốn trả lời: “Nằm mơ!”
“Vậy được! Tôi sẽ chết cho anh xem! Niên Bách Ngạn! Tôi muốn anh mãi mãi ghi nhớ, chính anh đã ép chết tôi!” Trong cơn giận dữ, đầu óc Tố Diệp cũng như phải bỏng.
“Muốn chết ư? Được thôi! Tới lúc đó chính tay tôi sẽ mang xác cô đốt thành tro đưa tới trước mặt cậu cô.” Niên Bách Ngạn nghiến răng nói.
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng.
Nhân cơ hội ấy, Niên Bách Ngạn bước nhanh về phía trước.
“Không được lại gần…” Tố Diệp cấp bách, thật sự đã gạt con dao xuống.
Ai ngờ động tác của Niên Bách Ngạn lại nhanh hơn cô. Đúng vào lúc cô ra tay, anh cũng xông lên, giơ chặt lấy cổ tay cô. Tố Diệp chỉ cảm thấy tay tê dại không làm gì được nữa. “Keng” một tiếng, con dao rơi xuống đất.
“Muốn chết phải không?” Niên Bách Ngạn dùng sức khóa chặt hai tay cô ra sau lưng. Hơi thở giá lạnh của anh như Thiên la địa võng. Anh nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt như trăng tháng Chạp, không một chút hơi ấm. Thấy cô giãy giụa, anh một lần nữa dùng sức mạnh. Tố Diệp đau đến méo mặt, chỉ cảm thấy hai tay sắp gãy rời.
“Tôi thật hối hận đã chăm sóc cho cô ăn uống tử tế, để thể lực của cô hồi phục nhanh như vậy!”
“Niên Bách Ngạn! Anh là gã khốn nạn cầm lên được không buông xuống được. Anh có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy? Tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Niên Bách Ngạn chợt cười. Cánh tay rắn chắc đẩy một cái, ép thẳng cô lên cửa sổ. Mặt cô dính sát vào tấm kính. Tia chớp lướt qua chiếu sáng từng đường nét xinh đẹp.
Anh vẫn đang kìm chặt tay cô, rồi cúi đầu, bờ môi rơi xuống vành tai cô: “Về điểm này thì tôi và cô lại không hẹn mà gặp rồi. Tố Diệp! Cô giấu tôi, phá đứa con của tôi, cô tưởng tôi sẽ tha cho cô sao? Muốn chết? Được thôi! Tôi có rất nhiều thời để khiến cô… sống không bằng chết!”