Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9430 : Bẻ gãy đôi cánh của cô

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Một câu nói của Niên Bách Ngạn đã dự báo anh có chỗ dựa nên không sợ gì cả.



Lưu lại nơi vầng trán cô là hơi thở ấm nóng của anh.



Ngữ khí dịu dàng khiến người ta lầm tưởng rằng anh thâm tình, đạo mạo, si mê, tình cảm.



Bởi vì có khả năng trong nháy mắt đó, trái tim Tố Diệp cũng đã bất giác xao xuyến trước câu nói “Diệp Diệp, anh yêu em” đó của Niên Bách Ngạn.



Hệt như những lời nồng nàn giữa những người đang yêu.



Hệt như anh của ngày xưa đã từng dùng “tình cảm sâu sắc” của mình để nhẹ nhàng đoạt lấy trái tim cô.



Chỉ có điều, Tố Diệp cảm thấy, nếu không có nửa câu sau chêm vào, ít nhất cô còn tưởng rằng anh đang đóng kịch.



Làm cho mọi người xem, ngay trên bãi cát trắng xóa dưới ánh đèn này.



Trong vòng nửa phút khi môi anh rời khỏi trán cô, cô đã nhìn anh không rời mắt.



Đôi mắt đen láy sâu như biển khơi không thể dò tìm ấy ẩn chứa một tia sáng mơ hồ.



Ngắn ngủi và nhạt nhòa.



Nó lướt nhanh qua con ngươi tận sâu trong đáy mắt anh, như ngôi sao băng hiện lên rồi vụt biến mất trên trời đêm.



Nhưng cũng khiến cô nhận ra chính xác anh đang có dụng ý khác.



Đúng thế, Niên Bách Ngạn chưa bao giờ diễn kịch cho người khác xem.



Bất luận xung quanh có bao nhiêu người, bất luận là hành vi hay lời nói của anh thì anh cũng chỉ đang truyền tới cho cô một thông tin duy nhất.



Đó là, một người đàn ông giỏi khống chế như anh tuyệt đối sẽ không bao giờ giao quyền chủ động vào tay bạn.



Là một bác sỹ phân tích tâm lý như Tố Diệp, cô tự khoe khoang rằng khi bước chân vào ngành này tới nay cô cũng coi như đã được gặp vô số người.



Nhưng cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào như Niên Bách Ngạn. Anh luôn đánh bại sự kiêu hãnh của bạn bằng sự điềm tĩnh, thản nhiên của mình.



Có lẽ chẳng ai đọc hiểu được Niên Bách Ngạn, ngay cả một chuyên gia tự nhận có thể nhìn thấu trái tim con người như cô.



Cô cố gắng tìm kiếm sơ hở của anh nhưng rồi lại bị lợi dụng.



Cô tưởng rằng sự lạnh lùng của Niên Bách Ngạn có lẽ chỉ là một lớp ngụy trang, để bảo vệ cho những uy quyền và địa vị của anh trên thương trường.



Tới tận bây giờ Tố Diệp mới hiểu ý nghĩa đích thực của sự điềm tĩnh.



Đó là có thể khiến tất cả những thứ bất lợi trở nên có lợi với anh, chuyển từ bị động thành chủ động, sau đó, có thể trong lúc bình thản nói cười, hoặc trong một giây phút lặng thầm nào đó sẽ bị anh nắm được điểm yếu.



Tố Diệp cảm thấy bản thân mình chính là như vậy.



Cô như con rắn tu luyện ngàn năm, cuối cùng lại bị anh túm được vị trí trí mạng.



Có thể kiếp trước cô và anh là hai kẻ oan gia.



Oán hận tích tụ quá sâu sắc nên mới tìm nhau tới tận kiếp này.



Cô bất giác nhớ lại một đoạn đối thoại lần đầu hai người họ gặp mặt.



Cô nói, đôi mắt đó của anh giỏi nhìn thấu tâm can con người như vậy, nên đi làm bác sỹ tâm lý mới đúng.



Nhưng anh lại nói: Cái tôi giỏi nhìn thấu không phải là nhân tâm mà là nhân tính.



Thế nên, ngay từ ban đầu anh đã nói anh không cho phép người khác có quyền khiêu khích và ngỗ ngược, chỉ là không nhận ra manh mối từ lời nói của anh mà thôi.



Đúng thế! Sở trường của Niên Bách Ngạn là khống chế. Chỉ cần anh muốn, anh có thể lợi dụng thứ nhân tính nhìn không thấu, nói không rõ nhưng phức tạp hơn nhân tâm rất nhiều đó để đạt được mục đích của mình.



Giờ thì anh đã làm được rồi.



Ít nhất thì, từ việc nghe lời dặn dò của Niên Bách Ngạn, bắt cô trả lại, cô gái tên Joey kia đã tin tưởng anh.



Cũng ít nhất, ánh mắt của mấy người đàn ông trói gô cô lại khi nhìn cô cũng đã có phần cảnh giác.



Tố Diệp không thể đẩy anh ra, những vẫn muốn nỗ lực tới phút cuối cùng.



Cô chỉ còn biết cầu xin cô gái đó, tuy rằng cô ta đã sớm bị Niên Bách Ngạn mê hoặc rồi.



Nhưng chính vì như vậy cô ta mới giúp cô chăng?
Tất cả mọi oán hận, tất cả mọi căm phẫn đối với cô, ngay sau khoảnh khắc anh chạm phải gò má đẫm lệ ấy, trái tim anh bắt đầu không biết nên làm thế nào mới đúng.



Chưa có người con gái làm anh mệt đến vậy, thật sự như thế.



Anh muốn buông tay, nhưng lại không buông được.



Tố Diệp chửi mắng anh đúng lắm. Anh đúng là một gã khốn nạn nhấc lên được mà không buông xuống được.



Anh không thể cho cô tự do, vì anh chỉ muốn cô được tự do tương đối mà thôi.



Cái gọi là tự do tương đối chính là anh muốn cô vẫn phải ở trong thế giới của anh. Cô có thể thoải mái tung hoành trong đó. Anh có thể cho phép cô càn rỡ làm hết chuyện này, chuyện kia. Nhưng chỉ với một điều kiện, đó là cô được phép ra khỏi thế giới ấy.



Từ trước tới nay, Niên Bách Ngạn những tưởng thế giới của mình đã đủ để bao bọc cô rồi, để cô được sống thoải mái, vô ưu vô lo. Anh không muốn khoe khoang có bao nhiêu người phụ nữ khao khát được bước chân vào thế giới của anh. Những suy nghĩ này đối với Niên Bách Ngạn mà nói cực kỳ ấu trĩ. Anh chỉ muốn nói, anh đã chuẩn bị cả thế giới của mình dành cho một người con gái duy nhất, người con gái tên là Tố Diệp ấy.



Trên đời này chỉ có một mình Tố Diệp, thế nên anh yêu cô sâu sắc.



Chẳng cần biết tính khí của cô khó chịu cỡ nào. Chẳng cần biết sự bướng bỉnh của cô làm anh đau đầu cỡ nào. Anh vẫn tình nguyện mang lại cho người con gái ấy một thế giới an toàn và yên ổn.



Anh những tưởng mình đã nhìn thấu cô rồi, mà quên mất cô là một bác sỹ tâm lý.



Vậy thì anh đáng đời phải bị cô coi như một vật nghiên cứu, một quân cờ sao? Rồi đến cả đứa con vô tội còn chưa kịp chào đời của anh nữa, con của anh!



Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn chợt nhíu mày.



Sự bình yên nơi đáy mắt chợt nổi lên một làn sóng, âm thầm cuộn trào trong đêm.



Nhờ có Tố Diệp, lần đầu tiên Niên Bách Ngạn này tích cực với một người con gái đến vậy!



Đến tận bây giờ Niên Bách Ngạn mới hiểu. Tố Diệp vốn dĩ không phải người tham tiền thực sự. Nếu cô tham tiền, vậy thì anh quá đủ điều kiện để cô dừng bước, cho dù là dùng tiền mua, anh cũng phải giữ cô lại. Mà cô vốn dĩ cũng không sợ chết. Nếu cô sợ chết thì đã không nhảy từ trên gác xuống. Nếu cô sợ chết, đã không làm một cao thủ leo núi.



Ngón tay Niên Bách Ngạn dừng lại đôi chút trên gương mặt Tố Diệp.



Rồi anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.



Dưới ánh trăng, đôi tay cô bị thít chặt đã không còn hồng hào, đến cả ngón tay cũng vậy.



Niên Bách Ngạn nắm lấy tay cô. Giữa lòng bàn tay anh, tay cô lạnh như băng.



Tim anh chợt thắt lại.



Anh cởi dây trói, thả lỏng hai cổ tay cổ.



Một tay Tố Diệp khẽ trượt xuống. Một tay kia được Niên Bách Ngạn ủ trong lòng bàn tay. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ấn lên vết trói nơi cổ tay cô, rồi tới tay còn lại…



Dần dần, hai cổ tay Tố Diệp dưới sự mát xoa ấm áp của anh đã tìm lại được nhiệt độ. Đến cả ngón tay cô cũng ấm lên. Ngoại trừ một chút đầu ngón tay vẫn còn hơi lạnh.



Niên Bách Ngạn nghiêng người nằm xuống, quay đầu nhìn cô.



Nhân tiện, anh kéo ngón tay cô đặt bên môi mình.



Ngón tay người con gái mềm mại, yếu ớt, hệt như nhúm kẹo bông gòn.



Có lẽ hành động của Niên Bách Ngạn đã làm phiền tới Tố Diệp đang ngủ. Cô ư hừ một tiếng, rồi rút tay lại theo phản xạ.



Cổ áo ngủ vì góc độ mà để lộ ra cả một cảnh xuân.



Ánh mắt Niên Bách Ngạn cũng vừa hay liếc thấy cảnh xuân vô hạn này. Cùng với nhịp thở của cô, độ cong đầy đặn đó lại quyến rũ chết người.



Lúc này anh mới ngỡ ngàng nhận ra, đã hơn một tháng rồi mình không chạm vào phụ nữ.



Có một điều Niên Bách Ngạn có thể khẳng định.



Anh hận cô, nhưng vẫn say đắm cơ thể của cô.



Anh giơ tay, cởi áo ngủ của cô.



Bờ vai nhỏ nhắn hở ra.



Phía dưới tung ra một sự dụ hoặc.



Niên Bách Ngạn đè người lên.



Anh cúi đầu, hôn lên cánh môi cô, từ từ thưởng thức…