Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9432 : Đêm giao thừa

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Bữa cơm gia đình ngày Tết như thế nào nhỉ?



Trong ký ức hồi nhỏ của Tố Diệp, Tết là ngày người người nhà nhà treo đèn lồng, đốt pháo dây, lũ trẻ ôm một bọc kẹo trong tay, chạy xuyên qua phố lớn đường nhỏ, vui chơi nô đùa. Sau đó cả gia đình sẽ cùng nhau gói bánh chẻo, cùng ăn bữa cơm đoàn viên trong tiếng nói tiếng cười.



Dịp tết náo nhiệt nhất của cô là lần đón Tết cùng gia đình cậu mợ. Lúc đó cô còn hơi sợ tiếng pháo ồn ã. Tố Khải lúc đó còn bé tý đã như một cậu trai trưởng thành đứng chắn trước mặt cô và nói: Chị! Chị đừng sợ! Có em bảo vệ cho chị rồi!



Bây giờ nó đã trở thành cảnh sát ma túy, bảo vệ cho sự an toàn của người dân trong cả nước, chắc là nó không thể ngờ được người chị mà từ nhỏ nó đã muốn bảo vệ giờ đang bị giam cầm trên đảo hoang, đón một cái tết lạnh lẽo cô độc đâu nhỉ.



Nhìn bề ngoài thì ngày Tết của cô và Niên Bách Ngạn chắc chắn là một bữa cơm thịnh soạn.



Nhưng… không khí thì lại vô cùng bí bách.



Tố Diệp cúi đầu, nắm chặt đôi đũa, lặng lẽ ăn cơm. Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cô cũng bắt đầu động đũa. Anh không nói một câu, giữ nguyên sự yên lặng mỗi lần ăn cơm.



Công bằng xem xét thì thức ăn nấu rất ngon.



Nhưng Tố Diệp không biết mấy món này do ai làm. Rõ ràng là đầu bếp không có ở đây, đến chị Trần cũng mất dạng, có lẽ là đã được đưa về nhà đón năm mới rồi. Thế tức là, mấy món này đều do Niên Bách Ngạn làm?



Cô không dám khẳng định, nhưng khi ăn tới miếng cá hấp thì đã có thể chắc chắn cho sự nghi hoặc trong lòng.



Niên Bách Ngạn đã từng đích thân xuống bếp làm cá. Anh làm cá rất thanh đạm, cố gắng hết sức có thể để nguyên vị tươi ngon của thịt cá. Hơn nữa anh cũng nêm rất ít gia vị, gần như không cho mấy.



Lúc đó khi ăn, Tố Diệp đã biết ngay cách làm này của anh là vì thường xuyên sinh sống ở nước ngoài. Rất nhiều người ngoại quốc khi ăn cá ở nước mình về cơ bản đều ăn thịt cá tươi, rất ít khi phối thêm các loại gia vị nặng. Thế nên một người sống ở nước ngoài một thời gian dài tự nhiên cũng sẽ hình thành nên thói quen ăn hương vị tươi nhất của cá.



Nhưng Tố Diệp từ đầu tới cuối vẫn không quen được. Cô thích ăn ngọt, thế là bèn đề nghị Niên Bách Ngạn khi hấp cá cho thêm vào một ít đường. Tuy rằng Niên Bách Ngạn nói làm vậy sẽ phá vỡ sự tươi ngon của cá, nhưng anh vẫn nấu theo khẩu vị của cô. Thế nên từ đó về sau, mỗi lần ăn món cá hấp của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp đều được ăn ngọt hơn một chút.



Hôm nay, lúc cho miếng cá lên miệng, khi vị ngọt tan ra trong miệng, cô đã bắt đầu chắc chắn những món này có lẽ do Niên Bách Ngạn làm.



Hà cớ gì phải làm vậy chứ?



Hít sâu một hơi, cô vẫn cúi gằm, không nhìn lên biểu cảm của Niên Bách Ngạn. Cô chỉ cảm thấy đối diện rất yên tĩnh, cứ như cô đang ăn cơm với không khí vậy.



Chẳng mấy chốc, trong bát đã có thêm một miếng thịt bụng cá.



Đũa Tố Diệp chợt khựng lại, nhìn chằm chằm miếng thịt bụng cá một lúc lâu.



Cô còn nhớ Niên Bách Ngạn từng nói: Những người đàn ông tốt luôn gặp cho người con gái mình yêu nhất thịt bụng cá.



Từ ngày hôm đó, mỗi lần cô ăn cá, Niên Bách Ngạn đều gắp ngay vào bát cô thịt bụng cá. Dần dần, đây dường như đã trở thành một thói quen.



Cô ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn.



Anh không nhìn cô. Từng đường nét trên gương mặt thâm sâu không một chút ôn hòa, giống như miếng cá vừa rồi không phải do anh gắp vậy.



“Thả tôi ra đi!” Cuối cùng Tố Diệp cũng nhịn được, phải lên tiếng.



Năm mới vốn dĩ là một dịp để gia đình đoàn tụ. Cho dù anh không nghĩ cho cô thì cũng phải nghĩ tới Niên Bách Tiêu chứ? Hôm nay anh ở đây, vậy Niên Bách Tiêu phải làm sao?



Niên Bách Ngạn chỉ hơi ngước lên liếc cô đôi chút, gắp một con bề bề, rồi lãnh đạm nói: “Đừng nằm mơ nữa!”



Anh gắp bề bề lên nhưng không ăn ngay, mà lột vỏ ra một cách thuần thục, sau đó bỏ đầu bỏ đuôi, giữ lại phần thịt tươi non nhất, đặt vào trong bát Tố Diệp rồi bổ sung thêm một câu: “Ngày tháng sau này còn dài lắm. Thả em đi nhanh như vậy, cuộc sống chẳng còn gì thú vị. Vì giày vò người khác cũng là một niềm vui.”



“Anh…” Tố Diệp tức đến nghiến răng kèn kẹt.



Niên Bách Ngạn thấy cô sắp siết gãy đôi đũa tới nơi, bèn hừ lạnh: “Tốt nhất em nhớ kỹ cho tôi, bây giờ em không có tư cách cò kè mặc cả với tôi.”



Tố Diệp tức đến run bần bật: “Niên Bách Ngạn! Hôm nay là năm mới, tôi cũng phải được gọi điện về nhà cho người thân chứ!”



“Yên tâm! Rồi tôi sẽ cho em gọi điện thoại. Nhưng, tôi phải đưa em tới một nơi trước đã.” Niên Bách Ngạn nói như đùa như thật.



Tố Diệp nhìn anh đầy cảnh giác, một lúc lâu sau mới hỏi: “Nơi nào?”



Cô sợ sẽ phải tới một nơi còn hoang vu hơn, tới lúc đó không biết còn phải đợi tới năm nào tháng nào.



Niên Bách Ngạn nhìn thấu sự cảnh giác của cô, hờ hững nói: “Cứ ăn cơm đi đã!”



Tố Diệp vẫn cảm thấy không yên tâm.



Khi Tố Khải và Khaki đi vào trong một phòng hát, tiếng nhạc ồn ào, chát chúa.



Trong phòng đã có hai người khác. Phía sau đều có vệ sỹ mang theo súng. Từ dáng người cao to và cơ bắp cuồn cuộn, có thể thấy chúng đều biết võ.



Khaki vừa bước vào phòng hát là lập tức nhiệt tình chào hỏi hai người kia.



Ánh mắt Tố Khải nhanh chóng lướt nhanh một lượt khắp căn phòng.



Cứ như vậy, tình hình trong phòng anh cũng đã nắm được đại khái.



Cũng chính vào lúc này, anh nhìn thấy có một người đàn ông bị trói gô, ngồi trong góc nhà.



Ông ta cúi gằm, đã bị đánh đập tới mức chỉ còn thoi thóp hơi tàn.



Tố Khải không nhìn rõ hình dáng của người đó, lại thấy trong phòng có không ít vệ sỹ theo dõi nên cũng không dám nhìn lâu.



Khaki kéo Tố Khải lại, giới thiệu với mọi người. Tố Khải cũng mới biết, hai người tới sớm hơn đó chính là Sát và Độc. Trước đây ở sở cảnh sát, anh từng được nhìn ảnh chụp nghiêng của họ, thế nên có chút ấn tượng.



Hai người này cũng xuất quỷ nhập thần hệt như Samele. Ngoại trừ Mị thường xuyên lộ diện ra ngoài, thì phía cảnh sát rất khó có được ảnh chính diện của hai người họ.



Sát, giống y như lời đồn đại, là một người đàn ông trung niên, mặt mũi xấu ma chê quỷ hờn. Thậm chí có thể nói nếu ông ta đi trên phố lớn có thể sẽ trở thành một người tầm thường, hoàn toàn không có một giá trị tồn tại nào.



Đôi mắt nhỏ tý như hạt đậu xanh. Sống mũi cũng bị những thớ thịt béo núc trên gương mặt ép lại thành một cơ quan mang tính tượng trưng. Nói rằng ông ta là Sát, người thường chẳng mấy ai tin.



Nhưng Tố Khải thì tin.



Người này tuy rằng tướng mạo tầm thường, nhưng sát khí và ác ý toát ra từ đôi mắt thì không thể xem nhẹ.



Nhưng Độc thì khác hoàn toàn.



Tố Khải không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại trẻ như vậy. Trông anh ta chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc vô cùng cầu kỳ, đeo một chiếc kính gọng vàng. Vừa nhìn đã biết ngay là một người đàn ông ôn tồn, nho nhã, chỉ cái nhìn đầu tiên đã khiến phái nữ có cảm tình.



Chỉ có điều, ánh mắt hai người này nhìn Tố Khải thì không mấy thiện cảm, nhất là Sát. Đôi mắt như hạt đậu xanh đó dường như đang cố gắng ép một tia sáng ra ngoài để quan sát anh. Đây là tín hiệu kinh điển khi ai đó bài xích một kẻ ngoại lai.



Độc trông lại có vẻ rất cởi mở. Anh ta cười, đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi nói với Khaki: “Cậu ta chính là người đã liều mạng cứu em?”



Khaki bước lên, thân mật khoác tay Tố Khải, dáng vẻ nũng nịu, dựa dẫm, chỉ cười không nói.



Độc đã hiểu ra, bèn cười với Tố Khải: “Cậu thích Khaki?”



Tố Khải nhìn thẳng vào đôi mắt kiểm tra của anh ta, ung dung, bình thản: “Nếu không tôi cứu cô ấy làm gì?”



Khaki nghe xong bỗng đỏ bừng mặt, ánh mắt lại càng dịu dàng, ngọt ngào.



Độc hơi nheo mắt lại, như cười như không.



Ngược lại, gương mặt của Sát vẫn không có một nụ cười nào. Ông ta nói một câu đầy âm u: “Khaki! Anh cảnh cáo cô, đừng có tự chuốc phiền phức vào mình!”



Khaki lườm Sát một cái: “Anh đừng nhiều lời như vậy! Chẳng phải nói hôm nay giao dịch sao? Sao vẫn còn nhàn hạ ngồi đây thế này?”



Độc nhún vai: “Giao dịch hôm nay đã hủy.”



Khaki sững người: “Tại sao vậy?”



Độc hất cằm về phía Sát. Khaki nhìn sang Sát.



Rõ ràng Sát chính là đại ca trong số họ, là người đưa ra quyết định. Ông ta ngồi trên sofa, châm một điếu xì gà rồi nhả ra.



Nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi người Tố Khải.



Tố Khải không ngờ cuộc giao dịch này lại bị hủy bỏ. Thấy Sát nhìn mình chằm chằm, anh cũng nhìn lại, bình tĩnh và điềm đạm.



Sát đứng dậy, từ từ bước tới trước mặt Tố Khải.



Ông ta lại rít một hơi xì gà, rồi nhả khói vào mặt Tố Khải.



Tố Khải không nhíu mày lấy một cái, ngay cả tránh cũng không tránh.



“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Khaki sốt ruột. Lại thấy Sát cứ quan sát Tố Khải mãi, trong lòng cô ta cũng cảm thấy không an tâm.



Sát nhìn Tố Khải không chớp mắt, dằn mạnh từng từ: “Trong nội bộ của chúng ta có gián điệp, có một thằng cớm đã trà trộn vào đây!”



“Sao cơ?” Khaki kinh hãi.



Về đêm, hệ thống pháo hoa đã được lắp đặt tại biệt thự trên đảo đã được khởi động. Cả hòn đảo được bao trùm trong cảnh pháo hoa nổ rực rỡ. Từng tia sáng bảy sắc cầu vồng xuyên lên trời đêm, đến cả các vì sao cũng bớt sáng hơn.



Tầng tầng lớp lớp pháo hoa khi nổ tung trên mặt biển đẹp như một cảnh tiên.



Đó là một màn pháo hoa đêm giao thừa vô cùng long trọng, nhưng mất đi niềm vui được tận tay châm pháo.



Nhưng cho dù bây giờ bảo Tố Diệp tự tay châm pháo, e là cô cũng chẳng còn tâm trạng.



Cô tưởng Niên Bách Ngạn sẽ đưa cô rời khỏi nơi đây. Ai ngờ, anh chỉ đưa cô đi vào khu rừng rậm sâu trong hòn đảo.



Rừng cây khác hẳn ngày thường.



Nó được chiếu sáng bởi ánh đèn giấu ở mỗi góc. Lúc này Tố Diệp mới biết, thì ra mỗi một góc trên hòn đảo đều có hệ thống chiếu sáng. Nơi đây trông giống như một thắng cảnh du lịch tự nhiên nhất, thực chất là sử dụng những công nghệ và kỹ thuật cao để tạo ra một nơi ở có vẻ nguyên sinh.



Cô không biết tại sao anh lại đưa cô vào rừng.



Cô không đi, anh bèn nắm tay kéo cô đi.



Cho tới khi sắp nghe thấy tiếng sóng biển ở phía bên kia, Tố Diệp cố dùng sức thoát khỏi tay Niên Bách Ngạn, dừng bước nói: “Tôi không đi nổi nữa rồi, muốn đi anh tự đi đi.”



Niên Bách Ngạn không ép buộc cô ngay mà dừng lại, quay người nhìn cô. Một lúc lâu sau anh khẽ cười: “Em không đi nổi nữa hay không dám đi nữa?”



Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng. Cô nhìn anh một cái rồi lập tức quay đi chỗ khác, nhíu mày nói: “Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, tóm lại tôi không đi nữa.”



Bờ môi Niên Bách Ngạn cong lên, rồi anh đi về phía cô.



Tiếng chuông cảnh giác vang lên trong tim Tố Diệp. Cô vô thức lùi về sau.



Nhưng anh tiến lại gần từng bước một.



Cô đã không còn đường lùi.



Cho tới khi, lưng cô chạm vào một thân cây.



Một thân cây quá rộng rãi, đủ để Niên Bách Ngạn thực hiện bước kế tiếp.



Cô né sang trái. Anh giơ tay phải ra chặn đường đi của cô. Thế là cô quay sang phải. Anh cũng ngay lập tức giơ tay trái lên chặn tiếp. Cứ như thế, cô bị anh bao chặt trong phạm vi của mình.



“Niên Bách Ngạn! Anh rỗi việc lắm phải không?” Tố Diệp căng thẳng, hét lớn về phía anh.



Niên Bách Ngạn cúi xuống. Sống mũi cao gần như chạm vào cô.



Anh bỗng cười.



Những nguồn sáng trong rừng nhảy vọt vào sâu trong mắt anh. Có một tia sáng mơ hồ đang dao động. Thế là đôi đồng tử của anh cũng ánh lên một sự thấu hiểu và không dễ lừa gạt. Nụ cười của anh nhẹ như gió thoảng, nhưng giọng nói rơi xuống tai cô thì trầm thấp chết người: “Chẳng phải em càng rỗi rãi hơn sao?”




Cô mong có gì đó lấp đầy mình.



Mà anh là sự lựa chọn tốt nhất.



Trái tim Tố Diệp như bị treo lên lò xo, lúc sang trái lúc sang phải.



Cô ước gì Niên Bách Ngạn cho cô đánh mê bằng thứ tình dược gì đó. Như vậy, cho dù khao khát, cô cũng có thể thuyết phục bản thân đó là do thuốc mà ra.



Nhưng rõ ràng Niên Bách Ngạn đang muốn dành thời gian ép sự nhiệt tình của cô ra từng chút một.



Anh không thèm dùng thuốc, vì cái tính cao ngạo của anh đã định sẵn anh muốn cô phải thỏa hiệp.



Một sự thỏa hiệp và thuần phục từ tận đáy lòng.



Sau đó, để cô biết mình khó chịu và rên rỉ như thế nào dưới thân anh khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.



Cuối cùng Tố Diệp không chịu nổi nữa.



Mũi cô phát ra những tiếng nức nở, nơi sâu thẳm không ngừng co rút.



Anh không cần giữ mặt cô nữa, đôi mắt cô đã không kìm được lòng mình nhìn vào vật to lớn của anh, không thể rời đi.



Cô trở nên khô rát.



Như một con cá khát nước, đói khát, khó chịu.



Pháo hoa trên đỉnh đầu rực rỡ thế nào cô đã chẳng quan tâm nổi nữa, chỉ còn cảm thấy khóe mắt bị dục vọng khắp cơ thể liên lụy, căng ra đau đớn…



***



Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng buông tha cô.



Cả người anh từ từ hạ xuống.



Khi hai chân cô chạm phải vật nóng rẫy ấy, da thịt cô bất giác run lên.



Cô khao khát lồng ngực rắn chắc ấy đè xuống, mong sao được chạm vào cơ bắp anh, mong được cảm nhận nhiệt độ thiêu đốt của anh.



Anh chìm sâu giữa hai chân cô.



Cô khó chịu, bất giác rướn cao người muốn được nghênh hợp.



Niên Bách Ngạn cười khẽ.



Người anh còn chưa hạ xuống, bờ môi đã áp chặt.



Nhẹ nhàng dính vào đôi môi cô.



Có lẽ pháo hoa quá đẹp, có lẽ một đêm tối như thế này khiến người ta lạc lối.



Và hơn hết, có lẽ cô chẳng thể chống cự được nhu cầu sinh lý trực tiếp nhất. Còn Niên Bách Ngạn, vừa hay biết quá rõ nơi nhạy cảm của cô, thế nên đã thành công ép cô không khác gì uống thuốc.



Khi đôi môi Niên Bách Ngạn rơi xuống, cuối cùng cô cũng đáp lại.



Nhưng trong lòng thì tự tìm cho mình một cái cớ.



Hơn một tháng trời rồi. Cô là một người phụ nữ trưởng thành, cơ thể hơn thành thật hơn tâm lý. Làm vậy cũng không quá đáng lắm đúng không?



Niên Bách Ngạn rất quen thuộc cơ thể cô. Sau một đêm bạo hành, tối nay anh chuyển sang dịu dàng. Anh biết quá rõ làm sao để cô sống dở chết dở.



Có sự đáp lại của cô, hơi thở của anh cũng trở nên khàn hơn.



Nhưng anh vẫn chưa vội tiến vào.



Mà chỉ dùng cơ thể chạm vào cô, cảm nhận cơ thể yêu kiều mỗi lúc một nóng ấy.



Hơi thở cô mỗi lúc một gấp gáp, cơ thể không ngừng cử động.



Dòng nước chảy tràn trong cơ thể như muốn xông ra ngay lập tức, cấp thiết cần một lối thoát.



Niên Bách Ngạn nhận ra điều đó, nụ cười càng lớn hơn.



Cuối cùng anh cũng áp chặt.



Tố Diệp bất ngờ há hốc thở dốc, đầu ngẩng cao ngửa về sau.



Cô cảm nhận được sức mạnh to lớn ấy đang chậm rãi tiến vào đầy kiên định.



Mỗi một phân cô đều có cảm giác.



Cô không nhịn được, bật lên một tiếng rên dài cùng với sự tiến công của anh.



Cô có cảm thấy anh to đến chết người, sức mạnh thô lỗ đang lấp kín cơ thể cô.



Khi anh chưa vào toàn bộ, cả người Tố Diệp bất chợt run lên, ngay sau đó tiếng thét của cô cũng run lẩy bẩy.



Cơ thể cô bắt đầu co lại như bọt biển.



Lần sau mạnh hơn lần trước.



Cả cơ thể uốn cong, rướn cao, cuối cùng cô đã lên tới đỉnh cao.



Niên Bách Ngạn cho cô thời gian nghỉ ngơi, không dũng mãnh như hổ báo. Anh đang hưởng thụ sự thít chặt ấy.



Đợi cho cơ thể cô cuối cùng cũng mềm nhũn ra, Niên Bách Ngạn giơ tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô. Anh khẽ cười bên tai cô: “Em thật sự là một người phụ nữ khiến đàn ông kiêu hãnh.”



Tố Diệp không động đậy, chỉ nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy.



Khi màn hoan ái qua đi, trái tim cô chỉ còn lại nhục nhã và tự trào.



Ngay vào lúc anh vừa đi vào cô đã…



Cô chỉ muốn cầm dao đâm chết mình cho xong!



Niên Bách Ngạn thì bật cười nơi đỉnh đầu, nói khẽ: “Chuyện này có gì đáng xấu hổ đâu!”



Tố Diệp không muốn nhìn vào mắt anh, vì cô dám khẳng định, ngoài sự chế giễu chẳng còn gì khác cả.



Sau đó, Niên Bách Ngạn bắt đầu động đậy.



Tố Diệp vừa lên tới đỉnh vốn dĩ đang nhạy cảm. Anh vừa động, cô liền run lên.



Cô giơ tay chống lên ngực anh, liều mạng lắc đầu.



Anh chỉ đè người xuống, giơ một tay kéo tay cô vòng ra sau cổ mình.



Tốc độ của người đàn ông ban đầu chậm rãi.



Trong quá trình ấy, Niên Bách Ngạn cũng vẫn chăm chú nhìn đôi mắt nhắm chặt của Tố Diệp.



Anh cúi xuống, hôn lên hàng mi dài của cô.



Tố Diệp mong anh nhanh một chút, cũng còn hơn giày vò cô như vậy.



Nhưng tối nay Niên Bách Ngạn như biến thành một người khác. Anh luôn giữ thái độ bình thản, cúi người hôn cô, dài và chậm.



Tất cả thời gian, anh đều dùng để hôn hít và vuốt ve cô.



Vật lớn phía dưới vào tận cùng rồi lại ra tận cùng.



Lần này nối tiếp lần kia.



Tốc độ của anh chỉ luôn như thế.



Tốc độ này còn giày vò hơn cả dông bão ập tới.



Cơ thể Tố Diệp một lần nữa căng chặt.



Ngón chân cô vặn vẹo dữ dội. Từ tiếng rên và gương mặt cô có thể đoán, cô lại sắp lên đỉnh rồi.



Gò má cô ửng hồng, đẹp đến nỗi người ta không thể rời mắt.



Niên Bách Ngạn đọc hiểu hơi thở cấp thiết của cô, nhưng anh không thay đổi tốc độ, vẫn giày vò từ tốn và chậm rãi.



Nhưng giờ phút này đây, mỗi lần vận động anh lại thay đổi góc độ.



Anh bắt đầu nghiêng người xung kích.



Dường như đang tìm kiếm điểm nhạy cảm của cô.



Tố Diệp mở to hai mắt, run rẩy nhìn Niên Bách Ngạn.



Niên Bách Ngạn cũng nhìn cô.



Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, pháo hoa phía xa như nổ tung cả sự thâm tình trong đáy mắt anh.



“Trời ạ, anh…” Trán Tố Diệp lấm tấm mồ hôi. Mũi cô nở rộng, môi run lên dữ dội.



Ngón tay cô đã chìm hẳn trong cát trắng.



Niên Bách Ngạn nhìn cô, cúi người xuống cắn khẽ đôi môi cô, nhưng vẫn chạm tới điểm của cô.



Bỗng nhiên, Tố Diệp vô thức ôm chặt lấy cổ anh, nâng cao lưng lên.



Từ trong miệng cô phát ra một tiếng kêu thiếu kiểm soát.



Cũng đúng lúc này, pháo bông xung quanh một lần nữa rực sáng, chào đón tiếng kêu của cô.



Người Tố Diệp như cái sàng, tiếng rên ngân dài ngân dài. Đây là một trải nghiệm cô chưa từng có vì lần này cô cảm nhận được một làn sóng khác hẳn trước đây.



Làn sóng lần này duy trì trong một khoảng thời gian dài.



Tiếng khóc than của cô trở thành rên rỉ, từ rên rỉ chuyển sang thở dốc, từ run rẩy biến thành co thắt.



Rốt cuộc anh đã làm gì cô?



Lần này Niên Bách Ngạn không để cô hòa hoãn.



Khi cô đang căng lên đỉnh cao, anh không ngừng lại một giây, thay đổi tốc độ chậm rãi ban nãy, bắt đầu lên bổng xuống trầm.



Hơi thở của anh phả vào người cô.



Anh trở nên cuồng dã.



Đầu óc Tố Diệp trống rỗng. Cô chỉ cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ trôi dạt giữa đại dương, không ngừng chòng chành, ngả nghiêng giữa bão tố…