Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9435 : Bước vào giấc mơ em

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Trên sân thượng.



Tố Khải mệt mỏi dựa vào một góc tường, châm một điếu thuốc, ngậm lên miệng nhưng chưa rít ngay.



Anh để mặc cho làn khói xám làm cay xè đôi mắt mình.



Khi kim giờ chỉ hiện thị đã ba giờ, có người lên.



Là Cảnh Long.



Anh ta xách một chiếc túi trong tay, trong túi đựng hai lon bia.



Anh ta đi tới sau lưng Tố Khải, ném cho anh một lon.



Tố Khải giơ tay bắt lấy.



Anh bật ra, sau khi rít một hơi thuốc, anh ngửa cổ tu ừng ực mấy ngụm.



Cảnh Long đi sang một bên, cũng bật bia ra, uống mấy ngụm rồi nhìn về phía xa, tùy hứng nói một câu: “Cục trưởng Tống đã xin với lãnh đạo rồi. Chỉ cần bắt được ba người họ là cậu có thể quay về Bắc Kinh.”



Tố Khải gật đầu, không nói gì mà lại uống bia tiếp.



Cảnh Long quay người nhìn anh. Thấy râu ria anh đã mọc lởm chởm, áo quần xộc xệch, anh ta thở dài: “Cậu vẫn ổn đấy chứ?”



Tố Khải trầm mặc một lúc. Anh nhìn thẳng về phía trước. Một lúc lâu sau mới dập tắt điếu thuốc mới cháy được một nửa, giơ tay xoa thật mạnh gương mặt, nói: “Anh em không sao, tôi mới được gọi là không sao!”



“Chuyện này không thể trách cậu được. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy.” Cảnh Long an ủi.



Tố Khải lắc đầu. Anh vùi ngón tay vào tóc, giật mạnh một cái, rồi uống nốt chỗ bia còn sót lại trong lon sau đó bóp nát. Lon bia trong tay anh biến dạng, bị anh đá văng đi. Anh đứng dậy đá cả vào vách tường.



“Mẹ kiếp! Mấy chuyện này là sao chứ?”



“Tố Khải!” Cảnh Long biết anh phải chịu một áp lực tâm lý quá lớn, bèn chạy tới kéo anh lại: “Cục trưởng Tống đã đi thăm cậu ấy rồi. Cậu ấy nhất định không sao đâu, yên tâm đi!”



Tố Khải hất tay, lảo đảo đi tới trước sân thượng. Anh giơ hai tay chống lên bờ tường, đau khổ lắc đầu: “Anh vốn dĩ không hiểu cái cảm giác khi phải giơ súng bắn vào đồng đội mình là như thế nào!”



Mọi chuyện đã xảy ra vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.



Sợ rằng cả đời này Tố Khải cũng không thể nào quên.



...



Khi Sát đi tới trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào anh, nói với mọi người rằng có gián điệp của cảnh sát trà trộn vào tổ chức, trái tim Tố Khải đã đập thịch một cái. Phản ứng đầu tiên của anh là thân phận của mình đã bị bại lộ.



Nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn giữ bình tĩnh.



Bao nhiêu năm nay ra vào hang ổ bọn tội phạm ma túy, có sóng to gió cả nào anh chưa từng trải qua? Cũng không chỉ một lần anh từng bị bọn chúng nghi là nội gián, nhưng đều đã che mắt được chúng. Thế nên khi đối mặt với Sát, anh không thể hiện quá nhiều cảm xúc, vì đây rất có thể chỉ là mánh khóe bọn chúng quen dùng.



Người đầu tiên không kìm chế được là Khaki. Cô ta thấy vậy vội vàng xông tới, nhìn thẳng vào mặt Sát: “Anh nói gì vậy? Giờ anh đang nghi ngờ A Phong?”



“Anh không được nghi ngờ sao? Dù sao thì cô và nó cũng mới quen nhau được bao lâu?” Sát lạnh lùng nhìn Khaki.



Khaki nghe xong đường hoàng nói: “A Phong là ân nhân cứu mạng em. Em tin anh ấy sẽ không bán đứng em!”



Độc đứng một bên cười một cách kỳ quái: “Khaki! Đó rất có thể chỉ là một màn kịch của nó, kết quả cô đã tin rồi!”



“Anh nói gì cơ?” Khaki sốt ruột.



Tố Khải giơ tay kéo Khaki lại, dịu giọng nói: “Có gì từ từ nói!”



“A Phong! Người khác cưỡi lên cổ anh rồi anh vẫn có thể ngậm bò hòn làm ngọt được sao?” Khaki tức anh ách.



Tố Khải nhìn Sát: “Tôi không phải nội gián, cũng chẳng có đủ kiên nhẫn lớn đến thế để làm nội gián. Nói trắng ra tôi lăn lộn nghề này chỉ để kiếm miếng cơm ăn, đơn giản vậy thôi! Nếu anh không tin tôi, được, anh hoàn toàn có thể bắn chết tôi ngay bây giờ!”



“Mày tưởng ông mày không dám sao?” Sát là một nhân vật tàn ác, ghét nhất là kẻ khác uy hiếp mình. Nghe xong câu này, hắn ta phẫn nộ, lập tức rút súng ra chống lên trán Tố Khải.



“Anh dám đụng tới một sợi lông của anh ấy, em liều mạng với anh!” Khaki gấp gáp, một tay đẩy Sát ra, rồi đứng chắn trước mặt Tố Khải.



“Khaki! Cô điên rồi phải không? Ai xa ai gần cô không phân biệt được nữa sao? Có tin anh cũng bắn luôn cả cô không?” Sát nổi giận.



Tố Khải lập tức kéo Khaki ra sau lưng mình rồi nhìn Sát: “Đừng làm khó đàn bà! Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi đây này!”



“A Phong…”



Độc đứng bên cạnh vỗ tay: “Chẹp chẹp… Đúng là tình cảm sâu nặng! Khaki! Anh có nên chúc mừng cô cuối cùng đã tìm được người đàn ông thật lòng đối tốt với mình không?”



“Anh đừng có đứng đó xem trò vui!” Khaki trừng mắt với anh ta.



Độc nhún vai.
Đầu óc Tố Diệp nhất thời chẳng nghĩ được gì nhiều.



Là Tưởng Bân.



Thấy cô cứ ngơ ngẩn ngồi trên giường, Tưởng Bân mỉm cười đi vào. Anh vòng hai tay ôm chặt lấy cô, rồi hôn khẽ lên môi cô: “Nghĩ gì đấy?”



Tố Diệp chớp chớp mắt, nhìn gương mặt Tưởng Bân rõ nét trước mắt mình.



Cô bàng hoàng phát hiện ra, gương mặt này giống hệt Niên Bách Ngạn trong giấc mơ.



Hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp. Cô nhìn cái dáng cao lớn của anh, không khác gì Niên Bách Ngạn.



Cô bất giác hỏi: “Tưởng Bân! Người nắm tay kéo em chạy ra khỏi con ngõ lúc nhỏ là anh sao?”



Tưởng Bân đặt bữa sáng trước mặt cô, rồi mỉm cười nhẹ nhàng: “Trí nhớ của em càng ngày càng tệ đấy. Anh đã nói với em 180 lần rồi, đó là anh!”



“Vậy sau đó thì sao? Sau đó thế nào?” Tố Diệp hỏi dồn dập.



Tưởng Bân hơi nhướng mày: “Sau đó thì đã tìm được mẹ em.”



Tố Diệp trầm mặc, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.



Đúng vào thứ bảy, đường phố tắc nghẽn.



Tưởng Bân lái xe lúc đi lúc dừng.



Tố Diệp hôm nay im ắng lạ thường.



Tưởng Bân giơ tay vặn nhạc to lên, để khỏa lấp bầu không khí yên tĩnh trong xe.



“Em đang nghĩ gì vậy?” Một lúc sau Tưởng Bân hỏi cô. Đây là câu anh hỏi nhiều nhất từ sáng tới giờ.



Tố Diệp bừng tỉnh: “À… không có gì!”



Tưởng Bân nhìn cô, mỉm cười, giơ tay vuốt khẽ mái tóc cô, rồi nói: “Nuôi tóc dài đi!”



“Tại sao?”



“Rất đẹp!”



Tố Diệp nhìn vào mình trong gương, bỗng cảm thấy gương mặt mình có phần xa lạ.



Khi liếc ra ngoài cửa xe, đôi mắt Tố Diệp chợt run lên. Cô lập tức bật mở cửa xe.



Tưởng Bân nhanh chóng phanh gấp lại.



Một giây sau Tố Diệp đã xông ra ngoài.



Bóng người ở góc đường càng lúc càng mơ hồ.



Tố Diệp không thể đuổi theo, chỉ có thể giương mắt nhìn người đó mất hút giữa đám đông.



Tưởng Bân đuổi theo, giữ tay cô lại, nét mặt bực bội: “Em điên rồi sao? Vừa rồi rất nguy hiểm đấy!”



“Em nhìn thấy Bách Ngạn rồi…” Cô buột miệng, nói xong mới nhận ra sắc mặt Tưởng Bân khó đăm đăm.



Anh chau màu: “Tiểu Diệp! Em không còn phân biệt được giấc mơ và thực tại nữa sao? Niên Bách Ngạn! Niên Bách Ngạn! Giờ từ sáng tới tối em chỉ nghĩ tới hắn ta có phải không? Trên đời này không có Niên Bách Ngạn, em tỉnh táo lại đi!”



Tố Diệp hoảng sợ.



Cô ôm đầu, đầu bỗng như nứt vỡ.



“Diệp Diệp!” Xa xa, có một giọng nói quen thuộc vọng tới.



Chỉ mình anh mới gọi cô như vậy.



Tố Diệp ngẩng lên, bất ngờ phát hiện người đàn ông đứng bên kia đường. Anh cao ráo và có gương mặt giống hệt Tưởng Bân, đang giơ tay về phía cô, nói với cô: “Diệp Diệp! Về bên cạnh anh đi!”



Là Niên Bách Ngạn!



Cuối cùng cô đã nhận ra ai là Niên Bách Ngạn, ai là Tưởng Bân.



Không hiểu sao lòng cô chợt vui mừng khôn xiết. Cô đứng dậy, chạy về phía anh, nhưng cổ tay bỗng bị ai đó giữ chặt.



Cô quay đầu, đập vào mắt là một gương mặt phẫn nộ: “Tiểu Diệp! Người em yêu là anh!”



“Buông ra…” Tố Diệp bị anh ta siết tay đến đau nhức, vô thức hét lên: “Buông tôi ra!”