Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 10438 : Sau đó

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Cuối cùng, chúng ta đều đi lạc. Lạc mất nhau trên con đường dài rơi mất ánh trăng, lạc mất nhau trong màn đêm lạnh lẽo, dưới ánh đèn đường kéo dài bóng người. Chúng ta bất lực như một đứa trẻ, chỉ quẩn quanh giữa bờ vực của yêu và hận, dằn vặt giữa khe hở của tội lỗi và trừng phạt. Còn cơn ác mộng của đoạn hồi ức ấy thì đang bước dần từng bước một, như dây tơ hồng leo từng bậc tới tận trái tim. Chúng ta đều đang chờ đợi, chờ đợi một ngày bụi bám nơi trái tim bị gió thổi đi mất, chờ đợi một ngày hoa cà bung nở rực rỡ trên đống xương khô…



Cây lá lặng lẽ xanh đón xuân về. Nhiệt độ lúc nóng lúc lạnh, khiến ngày xuân Bắc Kinh thêm màu thêm sắc.



Lá cây nhẹ nhàng đâm chồi đầu cành. Từng hàng cây đón xuân dọc các dãy phố hòa vào sắc mai vàng thắm làm ấm tầm mắt.



Thế là, xuân Bắc Kinh đã tràn tới đầy bất ngờ như vậy. Cái rét mướt của nàng đông đã lùi xa trong im lặng, giống như một đoạn ký ức mới sắp bị thời gian phủ lấp, rồi dần dần, biến mất không để lại dấu vết…



Tố Diệp nhớ lúc mình vừa về nước cũng đúng vào mùa này. Chỉ có điều hình như xuân năm nay tới sớm hơn năm ngoái một chút. Đào mai đều đang nở rộ. Những cây ngọc lan có thể gặp khắp mọi nơi trong thành phố Bắc Kinh cũng nảy lộc nhú mầm.



Trong bốn mùa, mỗi mùa lại có những loài hoa bung nở khác nhau.



Ví như những bông hoa sáng đầu xuân này, đều là nở hoa trước rồi mới đua lá.



Còn hoa ngày hạ thì lại ra lá trước rồi mới đơm bông.



Giống như tình yêu vậy. Có người thuận lợi, suôn sẻ, đi theo một hành trình bình thường, yêu nhau rồi kết hôn. Lại có người mới ban đầu đã nồng nàn, mãnh liệt, cuối cùng dần trở nên nhạt nhòa mà dẫn tới chia tay.



Tố Diệp không biết cô và Niên Bách Ngạn là kiểu yêu nào.



Mà có được gọi là tình yêu không?



Ngay cả điều cơ bản này cô cũng không dám khẳng định.



Đến cả bản thân cô cũng đang nghi ngờ rốt cuộc mình yêu Niên Bách Ngạn ở điểm nào, hoặc có thể tình yêu cô dành cho anh đã hết lần này tới lần khác bị đánh tan rồi biến mất trong cuộc đời chông chênh này rồi…



Thế nên, cô muốn có một chút thời gian.



Một năm.



Năm ngoái đúng thời điểm này, cô quen biết Niên Bách Ngạn, chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng chốc mà để lại ấn tượng đậm sâu, giống như vận mệnh đã run rủi từ trước. Sau này cô bắt đầu nhớ lại một số hình ảnh của buổi tối hôm ấy. Trước mắt là quán bar lập lòe. Trong quầng sáng nhấp nháy, cô mơ màng nhìn thấy một đôi mắt, yên lặng quan sát cô dưới thứ ánh sáng chốc chốc lại đổi dời.



Cô không biết tại sao mình lại bổ nhào vào lòng Niên Bách Ngạn. Có lẽ vì đôi mắt của anh quá bình thản. Cũng có thể thân hình cao lớn, thẳng tắp của anh mang lại cho cô cảm giác an toàn. Tóm lại, cô và anh đã gặp nhau như thế.




Tố Diệp có thể tưởng tượng ra cảnh đó hoành tráng cỡ nào.



Cũng có thể tưởng tượng ra từ trên xuống dưới trong công ty đã bàn tán rầm rộ thế nào. Mọi người đều biết, địa vị của Niên Bách Ngạn ở Tinh Thạch không thể lay chuyển. Cộng thêm việc anh thu nhận được cổ phần nhà họ Diệp, thoắt một cái đã có quyền phát ngôn hết sức quan trọng trong hội đồng quản trị. Điều này có nghĩa là quyền lực của anh trong Tinh Thạch là không thể lường được. Còn Diệp Uyên trở về trấn giữ Tinh Thạch, người tinh mắt vừa nhìn đã biết là để kìm giữ Niên Bách Ngạn. Tinh Thạch giờ thay đổi như sóng nhấp nhô.



Nhưng Tố Diệp biết, Diệp Uyên vốn không phải đối thủ của Niên Bách Ngạn.



Tuy rằng cô không biết tại sao Diệp Uyên lại đồng ý quay về Tinh Thạch, nhưng cô hiểu rõ, một là trước nay anh ấy vốn không có hứng thú với kinh doanh, hai là cũng không phải người giỏi bày mưu tính kế trong chốn thương trường. Chuyên ngành của anh ấy là ở trên máy bay, chứ không phải ở đây.



Thế nên, cô dường như có thể nhìn thấy trước tương lai.



Đương nhiên, lúc này Diệp Uyên kéo cô trở lại Tinh Thạch, trên danh nghĩa là khuyên cô tiếp tục làm công việc này, nhưng thực tế là anh ấy xác nhận lại thân phận cổ đông của cô, nhắc nhở rằng cô cũng là người nhà họ Diệp, đề phòng Niên Bách Ngạn thật sự có ý đồ nuốt gọn Tinh Thạch.



Nói thật lòng, Tinh Thạch trở nên như thế nào, rơi vào tay ai, cô vốn không quan tâm. Cô chỉ quan tâm tới người thân và bạn bè của mình. Ví dụ như Yêu Yêu, chẳng phải sẽ làm đám cưới với Đinh Tư Thừa sao? Sao đang yên đang lành lại lấy Diệp Uyên?



Sau đó, Tố Diệp đã hẹn Lâm Yêu Yêu đi dạo phố. Hai người hàn huyên rất nhiều chuyện. Tố Diệp phát hiện, thật ra người trở nên trầm mặc hơn không chỉ có mình cô, cả Yêu Yêu cũng vậy. Cô bèn hỏi thẳng cô ấy.



Lâm Yêu Yêu im lặng rất lâu, sau đó nói với cô: Mình cam tâm tình nguyện lấy Diệp Uyên.



Tố Diệp không hiểu, cảm thấy cô ấy có nỗi khổ trong lòng. Cô sợ rằng Yêu Yêu cũng rơi vào hoàn cảnh như cô vậy.



Nhưng Lâm Yêu Yêu chỉ khẽ cười nói: Vì mình phát hiện thật ra người mình yêu là Diệp Uyên, có lẽ ngay từ giây phút cắt tay tự sát mình đã không còn yêu Đinh Tư Thừa nữa rồi.



Tố Diệp nhất thời không thể đoán định được thật giả.



Ngược lại Lâm Yêu Yêu hỏi cô với vẻ quan tâm: Cậu và Niên Bách Ngạn sao rồi, khi nào thì hai người làm đám cưới?



Làm đám cưới ư?



Cô cười, nuốt cảm giác đắng chát ấy vào lòng mình. Trước mặt Yêu Yêu, cô không muốn thể hiện quá nhiều đau khổ. Vì cô ấy là người bạn tốt nhất của cô, Tố Diệp không muốn cô ấy phải lo lắng cho mình.



Thế là cô nói: Mình và anh ấy… mọi chuyện đều tốt đẹp.