Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 10440 : Sợ nhất là kịch giả tình thật
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Diệp Lan không biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, anh còn phải làm gì nữa. Cho dù có là một công việc khó khăn cỡ nào, cũng đâu cần phải tới nửa tháng.
Cứ như vậy, cô chờ đợi trong vui mừng xen lẫn thấp thỏm, lo âu, đằng đẵng tựa cả năm trời.
Cho tới khi, Tố Khải tìm tới nơi cô ở.
Từ sau khi cả gia đình cô dọn khỏi căn nhà cũ, ngoại trừ những ngày lễ Tết trở về nhà ra, thời gian làm việc hầu như Diệp Lan đều ở tại nhà ở tập thể dành cho nhân viên được Tinh Thạch sắp xếp. Nhà ở tập thể chỉ là cách gọi mà thôi, thực chất đó là một tiểu khu cao cấp theo hình thức đóng kín, điều kiện vô cùng hậu đãi.
Cô vừa rẽ vào một con đường gần tiểu khu, đã nhìn thấy Tố Khải đứng dựa ngoài cửa xe, ngay phía ngoài tiểu khu đợi cô.
Không giống hình tượng của một Tố Khải lưu manh khi còn ở Vân Nam. Lúc này đây khi đứng trước cửa tiểu khu, trông anh hoàn toàn biến thành một người khác. Anh ăn vận rất đơn giản, cũng rất gọn gàng.
Một chiếc quần bó ống thẳng màu xanh đậm kinh điển kết hợp với một chiếc áo sơ mi kẻ caro nhạt màu. Gió xuân buổi tối vẫn còn hơi lạnh, nên anh khoác thêm bên ngoài một chiếc áo jacket dáng ngắn màu nâu nhạt. Mái tóc ngắn vô cùng trẻ trung, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính không gọng.
Anh bị cận thị nhẹ. Bình thường anh toàn đeo kính áp tròng. Đeo thẳng kính ra ngoài như hôm nay là rất hiếm.
Nhưng trông anh như vậy, gọn gàng thoải mái đứng trước mặt cô, gương mặt nghiêng nghiêng hơi ngước lên hoàn mỹ đó trông thân thiết và giản dị như một anh trai nhà hàng xóm, khiến Diệp Lan nghĩ tới những anh khóa trên với mối tình thanh xuân vườn trường hay được miêu tả trong tiểu thuyết, tất cả đều quá đẹp và thiếu chân thực.
Túi đồ trong tay Diệp Lan rơi bịch xuống đất.
Thanh âm ấy làm kinh động tới Tố Khải. Anh quay đầu, lúc này mới phát hiện Diệp Lan đã trở về.
Khi thấy anh đi về phía này, Diệp Lan cảm thấy như mặt biển đang nổi lên một cơn lốc xoáy, thổi cho con tim của cô cũng xoay tròn, nghiêng ngả. Cuộc trùng phùng đã chờ đợi quá lâu mang đến một niềm hạnh phúc không thể diễn tả hết thành lời. Thậm chí cô còn cảm nhận được mỗi một tế bào trong cơ thể mình đều đang nhảy múa tưng bừng.
Anh càng lúc càng gần.
Gần tới mức cô có thể nhìn thấy nụ cười bên môi anh.
Cho tới khi anh dừng lại trước mặt cô.
Diệp Lan há hốc miệng, mãi về sau mới khẽ khàng thốt ra được một câu: “Anh về rồi!”
Không nhào tới ôm chặt lấy nhau, cũng không có những giọt nước mắt vui sướng ngày gặp lại. Tất cả những sóng gió cuồn cuộn trong trái tim vào giây phút anh đây lại chỉ có thể hóa thành ba chữ ấy. Diệp Lan không biết mình bị làm sao, hoặc có thể là anh làm sao.
Cứ như vậy, Tố Khải ôm chầm lấy cô.
Sau đó hỏi cô, buổi tối có ăn cơm không.
Cô khẽ lắc đầu.
Tố Khải bèn cúi xuống nhặt từng túi đồ cô làm rơi dưới đất lên. Anh nắm tay kéo cô lên xe, đưa cô cùng đi ăn tối.
Và như vậy, cô và anh trở lại tần suất hẹn hò như khi trước.
Khaki bỗng chốc ôm chầm lấy anh hệt như một đứa trẻ.
Nhưng Tố Khải lại cất lời, giọng nói nặng nề: “Khaki! Tôi là cảnh sát!”
Đôi tay Khaki chợt cứng đờ.
Cô ấy buông anh ra, nhìn anh như không dám tin vào mắt mình.
“Xin lỗi cô, Khaki! Tôi tiếp cận cô chỉ vì nhiệm vụ. Bây giờ điều duy nhất cô cần phải làm chính là hợp tác với cảnh sát, khai báo tình hình có liên quan tới Samele, nghe theo sự sắp xếp của họ. Như vậy mới tốt với cô.” Tố Khải nhìn cô ấy, tâm trạng cũng trầm hẳn xuống.
Làm gián điệp bao nhiêu năm nay, anh chưa bao giờ lợi dụng một người phụ nữ để đạt được mục đích, nhưng lần này, không còn cách nào khác.
Khaki tảng lờ câu nói của anh, chỉ trợn tròn mắt nhìn anh, rất lâu sau mới hỏi: “Anh có từng yêu em không?”
Đầu mày Tố Khải nhíu lại giây lát, rồi khẽ đáp: “Xin lỗi!”
Cả người Khaki mềm nhũn như trái bóng xì hơi. Cô ấy ngã xuống ghế, hai tay ôm lấy hai vai, run lên bần bật.
“Khaki! Tôi hy vọng cô có thể hợp tác với cảnh sát. Còn nữa, cô nhất định phải cai nghiện.” Cuối cùng anh nói một chuyện riêng tư.
Khaki cúi đầu, vai co rụt lại.
Khi Tố Khải quay người định đi, cô ấy mới lên tiếng.
Giọng nói khẽ khàng, còn có chút nghẹn ngào.
“Thật ra…”
Tố Khải dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Khaki ngẩng đầu lên. Lúc này anh mới phát hiện gương mặt cô ấy đã tèm lem nước mắt.
“Chỉ cần anh vẫn an toàn mới là quan trọng nhất.” Khaki khẽ nói.
Tim Tố Khải chợt run lên, nhìn cô ấy với vẻ khó tin.
Anh tưởng cô ấy sẽ căm hận mình.
Không ngờ, sau khi biết thân phận gián điệp của mình, cô ấy vẫn còn lo cho sự an nguy của anh.
“Chắc anh không tên là A Phong phải không? Em biết anh không thể nói cho em tên thật của anh là gì. Trong lòng em, anh luôn là A Phong của em.” Khaki ngước nhìn anh, nức nở, tình cảm nói: “Bất luận thân phận của anh là gì, bất luận anh tiếp cận em với mục đích gì, cho dù anh không yêu em. A Phong! Điều em muốn nói với anh là, em yêu anh! Anh là người đàn ông đầu tiên em yêu… cũng là người cuối cùng!”