Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 10443 : Nói câu nào cũng chẳng ai tin
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Tố Diệp phanh gấp lại.
Cô quay đầu, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn với đôi mắt cảnh giác.
Giống như một con tuần lộc bị một con sư tử đuổi tới bên bờ vực thẳm. Sư tử dừng bước chân truy đuổi của mình. Con tuần lộc không còn đường lùi, chỉ biết đi lại vòng quanh bên bờ vực, những bước chân sốt ruột và bất an.
Trong tình trạng tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, nó chỉ còn biết dùng đôi mắt ngập tràn cảnh giác để nhìn chằm chằm mối nguy hiểm trước mắt. Một cái nhìn chết chóc, đề phòng kẻ tấn công có thể nhào về phía nó bất kỳ lúc nào.
Nhưng Niên Bách Ngạn còn chưa đến mức bụng đói vơ quàng. So với việc từng bước dồn cô vào đường cùng, anh càng giống như một chúa sơn lâm ung dung, nho nhã. Cũng phải, đã bị ép tới vực thẳm rồi, con tuần lộc còn đường nào để thoát không?
Anh đứng dậy, từ tốn bước từng bước một về phía cô.
Tố Diệp chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng cơn, đợt này cuốn qua đợt kia.
Bóng hình cao lớn của người đàn ông mỗi lúc một gần hơn, đến mức mùi gỗ mộc nhạt nhòa cũng theo không khí len vào trong hơi thở của cô. Mùi hương dễ chịu đã từng mang tới cho cô cảm giác an toàn ấy giờ đây như một ác ma. Mỗi một bước anh tới gần, cô đều cảm thấy như có một sợi dây nhẹ nhàng trượt qua cổ mình. Bề ngoài trông nó có vẻ trơn nhẵn, bằng phẳng, khi rơi xuống cổ tạo cảm giác lành lạnh, dịu dàng, nhưng nó lại có thể siết cổ người ta vào những lúc người ta mê đắm.
Cho tới khi, người đó tắt thở mà chết mới thôi.
Tố Diệp vô thức lùi về sau một bước.
Niên Bách Ngạn đi vượt qua cô, tới trước cửa sổ. Anh lặng lẽ kéo cánh cửa chớp xuống.
Tố Diệp lập tức cảm thấy tim mình bắt đầu căng lên.
Anh… định làm gì đây?
Cửa chớp che đi những đôi mắt có thể đứng ngoài nhìn vào phòng làm việc. Như vậy, nơi đây đã hoàn toàn trở thành một căn phòng đóng kín.
“Còn một chuyện thứ hai.” Niên Bách Ngạn không ngồi lên ghế. Dáng hình dài thượt của anh thoải mái tựa vào bàn làm việc, hai tay đút túi quần, ung dung hơn rất nhiều so với dáng vẻ nghiêm túc, hà khắc ban nãy.
“Sếp chưa nói hết câu, nhân viên có nghĩa vụ ở đây đợi.”
Lòng Tố Diệp rõ như ban ngày. E là chuyện thứ hai chẳng liên quan gì tới công việc. Cô trốn tránh anh như một con chuột len lén qua đường. Tất nhiên anh phải tính sổ với cô rồi.
Không phải Niên Bách Ngạn không nhận ra sự cảnh giác trong ánh mắt cô. Cô đang đề phòng anh như đề phòng một quái thú dữ tợn.
Bờ môi anh hơi cong lên, trong đôi mắt cũng thấp thoáng một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy, luôn mang theo mùi nguy hiểm.
Anh khẽ lên tiếng: “Tố Diệp! Có phải em cảm thấy quay về Bắc Kinh rồi là tôi hết cách với em phải không?”
Tố Diệp cứng đờ người, đứng yên đó. Lông măng khắp người cô chỉ muốn dựng hết cả lên.
“Vì thế, em mới dám coi thường lời nói của tôi mà không sợ gì hết, hửm?” Thanh âm của anh rất khẽ, thoạt khẽ dịu dàng như những lần nói lời tình cảm, nhưng nếu nghe kỹ lại có thể nhận ra ý cảnh cáo phảng phát đâu đây.
Tố Diệp đứng thẳng lưng, thầm hít sâu một hơi rồi nói: “Niên Bách Ngạn! Bây giờ là xã hội pháp chế. Anh đừng tưởng chiêu trò của anh thật sự có thể làm gì người khác.”
Cô sẽ ngu ngốc tới nỗi bị anh đánh ngất thêm lần nữa. Bây giờ đang ở công ty, lại ban ngày ban mặt. Cô không tin anh ta thật sự có thể làm ra hành động gì nguy hiểm với cô. Cùng lắm thì cô hét ầm lên, tới lúc đó chết thì cùng chết, người mất mặt chưa chắc đã là Tố Diệp này đâu.
Nghe xong lời cô nói, Niên Bách Ngạn bật cười, nụ cười rất nhạt, khẽ khàng như một vầng mây, khi nó lướt qua mắt sẽ khiến người ta không hiểu được anh đang tức giận hay đang vui mừng.
Anh khẽ gật đầu, nhìn cô nói: “Được lắm! Lời hứa của phụ nữ quả nhiên không đáng tin cậy.”
“Trước giờ tôi chưa từng nhận mình là người quân tử.” Cô phản bác như cái máy.
Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Nói vậy là… em có ý kiến khác với sự lựa chọn ban đầu của mình?”
Trong cuộc chiến không một chút phòng bị này, cô đã thua một cách thảm hại.
Niên Bách Ngạn lấy lại bản báo cáo, cười khẽ: “Yên tâm đi! Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời.”
“Muốn tôi ở bên cạnh anh một năm cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện!” Tố Diệp hít sâu, lúc này mới có thể làm dịu đi cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Niên Bách Ngạn cong môi: “Em có tư cách ra điều kiện với tôi sao?”
“Tôi nghĩ, những người phụ nữ được anh bao nuôi trước đây cũng không phải không có giá, đúng không?” Giọng Tố Diệp lạnh đi: “Chí ít thì cũng nên có một con số rõ ràng, như vậy mới gọi là bao nuôi.”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn tối đi, anh khẽ nói: “Được, em đề nghị đi!”
Một sự nhục nhã khó nói thành lời đang lan tràn một cách vô tội vạ, khiến cho từng khớp xương trong cô kêu lên đau đớn.
“Mỗi tháng không dưới hai mươi vạn tiền tiêu xài, các chi phí khác tính riêng.”
Nghe xong, Niên Bách Ngạn cười khẩy, nói với cô: “Em lại đây!”
Tố Diệp đứng yên không nhúc nhích.
Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời mắt, sự u trầm trong đôi mắt như đè xuống vô vàn áp lực.
Rất lâu sau, cô mới tiến lên.
Anh giơ tay ra với cô.
Hơi thở của Tố Diệp gấp gáp, cô đi vòng ra sau bàn làm việc.
Anh giơ tay kéo cô, cánh tay hơi dùng lực một chút, cả cánh tay thu cô vào lòng mình, để cô ngồi lên chân anh.
“Đã giành được quyền đàm phán mà lại cho mình một con số thấp vậy sao?” Anh cười khẽ, giơ tay chạm vào gương mặt tái nhợt: “Nếu em lấy tôi, em còn được nhiều hơn thế.”
Tố Diệp cười khẩy: “Niên Bách Ngạn! Lấy anh rồi, anh có lựa chọn ly hôn không?”
“Không bao giờ!” Anh thẳng thắn nói.
“Thế nên, ở bên cạnh anh một năm… còn hơn sống với anh cả đời!” Cô nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn.
Ngón tay Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Sau khi một tia sáng trượt qua mắt anh, giọng anh cũng lạnh đi: “Cũng đúng! Chưa biết chừng một năm sau em đã đủ làm tôi chán ngán rồi!”
Lời nói của người đàn ông như châm kim vào trái tim cô.
Cô biết, sở dĩ anh đưa ra hai sự lựa chọn, chẳng qua chỉ muốn để mình có được cơ hội rút lui bất kỳ lúc nào.
“Giờ tôi có thể ra ngoài được rồi chứ?” Cô lạnh lùng hỏi.
Bàn tay Niên Bách Ngạn vòng ra sau lưng cô, vỗ nhẹ hai cái: “Nhớ kỹ! Sau này chưa có sự cho phép của tôi, buổi tối không được phép qua đêm ở nơi khác.”
Tố Diệp cắn chặt răng: “Được!”
Niên Bách Ngạn giơ tay nâng cằm cô lên, khẽ cười: “Em có thể khiến tôi tin tưởng không?”
Cô không giãy giụa mà nhìn thẳng: “Tôi sẽ không gây khó dễ cho tiền của mình đâu.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô rất lâu, rồi mới buông tay.
Cô không nói gì, lập tức đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của anh…