Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 10445 : Đứng trước tình yêu, anh chỉ là một kẻ hèn
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Đàn ông khi say rượu, nguy hiểm mà triền miên.
Hơi thở của anh có chút lạnh lẽo, xen lẫn cái nóng bỏng của hơi cồn, mạnh mẽ đè xuống người Tố Diệp, khiến cô bỗng chốc quên cả phản kháng.
Khi cô hoàn hồn trở lại, anh đã tiến công thần tốc, chiếm lấy môi lưỡi cô.
Tố Diệp cảm thấy da đầu căng lên từng đợt, hai tay chặn lồng ngực anh lại. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng dục vọng thức tỉnh trong tay.
Đang hừng hực khí thế đón đợi cô.
Cọ vào cái bụng nhỏ khiến cô hơi đau.
Khi lồng ngực hơi lạnh, Tố Diệp kinh hoàng thở dốc một nhịp. Cảnh tượng đêm 30 bất giác xuyên qua đầu óc. Hô hấp của cô trở nên gấp gáp, cơ thể theo đó cũng bắt đầu ngọ ngoạy.
Rõ ràng Niên Bách Ngạn khỏe hơn cô.
Một tay anh đã có thể giữ chặt hai cánh tay cô, lực không hề mạnh, nhưng đủ để kiềm hãm đôi tay đang cố chặn anh lại, cố định nó lên đỉnh đầu.
Mặt anh áp xuống, giọng nói khẽ vang lên bên tai: “Đừng ép tôi phải thô lỗ với em!”
Hơi thở nóng rẫy làm bỏng da thịt cô. Cơ thể mảnh dẽ khẽ co rúm lại.
Niên Bách Ngạn ngước mắt lên, nhìn cô. Ánh đèn vàng nhạt nhòa không thể soi sáng đôi mắt anh. Nó vẫn u tối tựa trời đêm, mênh mông như mái nhà của ngàn vạn vì sao, mịt mù và cô độc. Rõ ràng là một người đàn ông đang say, nhưng hình như lại không say bí tỉ.
Giọng nói và hơi thở trầm trầm của anh sượt qua mũi cô, khiến da thịt ngứa ngáy.
“Tôi… rất muốn dốc lòng yêu thương em.” Bờ môi anh gần như dính chặt vào môi cô.
Muốn mãi mãi được trân trọng em, dùng toàn bộ sức mạnh để ôm lấy em, che chở cho em…
Trái tim Tố Diệp nhói đau như bị ai châm vào.
Cô không biết là vì ánh mắt của anh hãy vì những lời anh nói.
Đúng vào lúc cô đang do dự, thì môi anh lại một lần nữa áp xuống, nhẹ nhàng thưởng thức cánh môi hơi hé mở của cô. Hết lần này tới lần khác, anh dùng môi mình vẽ lại khuôn hình hoàn hảo của môi cô. Còn cả đầu lưỡi hơi lạnh giá, như một sụn xương mềm đông lạnh, làm anh hồi hộp không thôi.
Anh đau xót, đau xót vì sự trầm mặc và im lìm của cô. Những tháng ngày trên hòn đảo ấy, anh cũng đâu khác gì sống giữa địa ngục chốn thiên đường?
Nhưng đồng thời anh cũng lại phẫn nộ, phẫn nộ vì sự lừa gạt và không yêu của cô, phẫn nộ vì trong mắt cô, anh chỉ là một công cụ, một quân cờ để cô đạt được mục đích của mình. Anh càng phẫn nộ hơn vì sự lạnh nhạt và cảnh giác của cô.
Ánh mắt cô nhìn anh ngập tràn căng thẳng và khó chịu.
Đây chính là người con gái anh muốn dốc lòng yêu thương ư?
Cô tưởng anh sẽ chẳng màng tới lời cầu xin của mình, dẫu sao thì anh cũng đang say. Làm tổn thương cô sợ rằng là suy nghĩ trực tiếp nhất của anh.
Nhưng Niên Bách Ngạn bất ngờ tiến vào tới tốc độ và sức lực chậm hơn, nhẹ hơn.
Tố Diệp cảm thấy, mỗi một điểm trên cơ thể đều được anh lấp đầy.
Anh cúi đầu, khẽ cắn môi cô. Môi cô thấm cả mùi rượu và mùi gỗ mộc của anh.
“Lớn quá…” Cô không chịu được, kêu khẽ.
Bàn tay anh chạm vào eo cô, nâng cao lên, xâm nhập vào cơ thể từng chút một.
Mỗi lần tới một độ sâu nhất định, Niên Bách Ngạn lại dừng lại.
Rồi lại từ từ rút ra.
Một sự tiến công dịu dàng và chắc chắn.
Chỉ có điều, mỗi lần đi vào sau lại sâu hơn lần trước một chút.
Sự đối xử như vậy, có thể gọi là hành hạ một cách dịu dàng.
Chưa đầy mấy cái, cơ thể Tố Diệp đã bị sức mạnh của anh đánh thức.
Hai cánh tay đang buông xuôi của cô vòng lấy cổ anh.
Từng ngón tay mảnh dẻ gần như đâm sâu vào bờ vai rộng của anh.
Cả quá trình, Niên Bách Ngạn đều nhìn cô, nhìn mỗi một sự thay đổi dù là nhỏ nhất trên gương mặt cô.
Còn bản thân anh cũng đang hưởng thụ cảm giác thít chặt.
Cho tới khi, anh chạm tới đỉnh điểm. Anh hơi dùng sức một chút, chìm đắm bản thân mình vào nơi sâu nhất của cô.
Tố Diệp ôm anh, cả người chợt run lên.
Cảm giác hoàn chỉnh, được lấp đầy này, cô thừa nhận mình không thể cai nghiện được…
Cô gọi tên anh hết lần này tới lần khác trong lòng: Bách Ngạn… Bách Ngạn…
Mỗi một lần hét, tim cô lại đau một lần. Sau đó cô đi lạc trong từng động tác với tần suất nhanh dần của anh…