Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 10451 : Cảm giác tồn tại trong lòng cô

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Tố Diệp chưa bao giờ thấy cảm kích ông Trời đến thế. Chí ít thì ở trong một môi trường mà ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy mây mù như Bắc Kinh, trời cao đã ban một đặc ân lớn lao, để cô được nhìn thấy một bầu trời đầy sao. Nếu không trong đêm dài đằng đẵng này cô sẽ cô đơn, lạnh lẽo biết chừng nào?



Chữ số trước giờ không nằm trong phạm vi ghi nhớ công việc của cô, thế nên mức độ mẫn cảm của Tố Diệp đối với chữ số từ xưa tới nay luôn rất thấp. Điều này bắt nguồn từ việc cô chỉ tập trung vào nội dung lĩnh vực của mình. Nhưng theo lý mà nói, làm một nhà phân tích tâm lý, điều kiện tiên quyết là phải có một trí nhớ tạm ổn. Cô thừa nhận, khi trị liệu cho một bệnh nhân, cô luôn cố gắng không sử dụng những cách thức, phương pháp có liên quan tới số học. Tốt khoe xấu che là bản tính của con người, mà Tố Diệp cô cũng không phải ngoại lệ.



Thế nên, hôm nay khi cô đứng trước cửa nhà, ngơ ngẩn khoảng năm, sáu phút gì đó, những con số trong đầu trở thành những tổ hợp tự do. Cô cảm thấy số nào cũng rất giống, nhưng rồi lại chẳng số nào giống.



Cô quên mất mật khẩu, cũng giống như việc cô thường xuyên lẫn lộn giữa mật khẩu của thẻ tiết kiệm với thẻ tín dụng vậy.



Nếu có thể, cô không muốn làm phiền Niên Bách Ngạn.



Nhưng nghĩ tới chuyện một khi đến nhà cậu, rất có thể sẽ lại khiến anh bất mãn thế là cô đành thôi.



Cô đã gọi điện thoại cho anh.



Suy trước tính sau cô vẫn quyết định gọi vào di động cá nhân của anh.



Anh cũng nhận máy, nhưng xung quanh có người nói chuyện. Tố Diệp biết thời gian này có lẽ anh đang tiếp khách, nên hơi chần chừ.



Sau khi nhận máy, Niên Bách Ngạn chỉ “alô” một tiếng rồi không nói gì nữa, dường như đang đợi cô lên tiếng.



Tố Diệp suy nghĩ mãi rồi cũng nói: Cửa nhà không mở ra được.



Cuối cùng cô bổ sung thêm một câu: Tại tôi quên mất mật khẩu, nhập mấy lần vẫn không đúng. Chỉ còn cách dùng vân tay của anh thiết lập lại mới được…



Một lời phân thành hai khúc để nói, chẳng có một chút sức mạnh nào.



Mà tới lúc nói xong, cô lại càng cảm thấy vô vọng.



Sau đó cô nghe thấy anh lãnh đạm đáp lại một câu: Ừm, tôi biết rồi!



Ngay sau đó, cuộc điện thoại kết thúc.



Tố Diệp áp di động vào tai, đờ đẫn. Tới tận khi tiếng tút tút máy bận vang lên ở đầu kia điện thoại, cô mới tỉnh ra. Cô nhất thời siết chặt di động trong tay. Thì ra không có cảm giác chắc chắn, trái tim càng không tìm thấy chỗ dựa.



Anh biết rồi ư?



Đây là câu trả lời gì?



Anh bảo cô đợi ở đây hay có nghĩa là anh chỉ nhận được thông tin này thôi, còn về hay không lại là một chuyện khác?



Tố Diệp không thể chắc chắn suy nghĩ của anh. Nhớ tới ngữ khí lạnh nhạt ban nãy của anh trong điện thoại, cô quyết định tạm thời ở lại đây đợi thêm một lúc. Nếu lâu quá vẫn chưa thấy anh quay về thì cô sẽ tới nhà cậu.



Cô đếm sao đếm tới hoa cả mắt.



Những ngôi sao xuất hiện trên lớp sương mù nhạt nhòa giống như bị phủ một tấm voan mỏng, mông lung, thoắt ẩn thoắt hiện. Cũng đồng thời lúc đó, tầm mắt cô cũng xuất hiện điểm mù.



Về đêm, trời hơi lạnh.



Cộng thêm việc cô đang đứng ngoài ban công cao tầng, gió thổi làm mái tóc dài của cô rối tung, cũng làm cho con tim hơi run rẩy.



Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, sân thượng có tiếng đẩy cửa vang lên.



Tố Diệp tưởng là có người lên đây hút thuốc lá, nên cũng chẳng mấy chú tâm.



Cho tới khi, bước chân mỗi lúc một gần.



Trầm ổn, mạnh mẽ. Vừa nghe đã biết là bước chân nam giới, vô cùng thân thuộc.



Tố Diệp sững người. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì bờ vai bất ngờ ấm hẳn lên. Trên người cô có thêm một chiếc áo vest của nam. Có mùi thuốc lá thoang thoảng xen lẫn mùi rượu nhẹ nhàng, còn cả mùi đàn ông thân quen, bọc kín lấy cô.



Áo khoác ngoài vẫn còn lưu lại hơi ấm trên cơ thể người đàn ông. Cứ như vậy, bất ngờ xua tan cái se lạnh của đêm xuân.



Tố Diệp giật mình quay đầu lại. Khi thấy sau lưng mình chính là Niên Bách Ngạn, cô nhất thời ngẩn người ra. Cô không ngờ anh lại trở về nhanh đến vậy.



Màn đêm mơ màng, nhẹ nhàng chuyển động qua những đường nét góc cạnh trên gò má Niên Bách Ngạn, như dòng sông thời gian nhẹ nhàng trôi một cách chậm rãi, yên ả. Dưới bầu trời đêm, trông anh lại càng cao lớn, đĩnh đạc. Bóng anh đổ nghiêng về phía cô, gần như bao trùm, nhấn chìm cái bóng bé nhỏ, gần như không thể nhìn thấy của cô.



Lồng ngực Tố Diệp chẳng hiểu sao như bị đập một cái rất dữ dội. Chính là trái tim va vào ngực, làm đôi tai cô cũng trở nên ồn ã.



Cô thừa nhận, trong một đêm tối thế này, sự xuất hiện bất ngờ của anh quả thực khiến cô hạnh phúc trong lòng.



Chẳng mấy chốc, Tố Diệp lại tự nhủ thêm một câu: Tất cả đều là họa do trăng gây ra*.



*Đây là lời một bài hát. Ý muốn nói hai người yêu nhau, vì người mình yêu mà rung động nhưng không muốn thừa nhận nên đổ lỗi cho cảnh sắc quá đẹp làm người ta lạc nhịp.



Nhưng, sắc mặt Niên Bách Ngạn trông có vẻ khó coi. Anh nhìn cô từ trên xuống, đầu mày gần như dính chặt vào nhau. Đến cả giọng nói của anh cũng không chút khách khí.



“Ai bảo em đợi ở đây?”



Tố Diệp lại ngơ một lần nữa. Một lúc sau, cô mới buột miệng nói: “Nếu anh còn không về, tôi định sẽ tới nhà cậu.”



Cô dám không ở đây đợi sao?



Người đàn ông trông vẻ ngoài bình thản kỳ thực bụng dạ đen tối này, một khi bị anh nắm được đuôi thì sẽ chết rất thê thảm. Lúc này tuy rằng cô sẽ nói một số lời để kích động anh, nhưng cũng biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói gì. Cô đút thìa nào, anh há miệng uống thìa đó.



Chẳng mấy chốc, cốc thuốc đã hết sạch.



Tố Diệp đang chuẩn bị đứng dậy.



Bỗng Niên Bách Ngạn từ đằng sau vòng qua, giữ chặt lấy cô.



Cô sững người, toàn thân cứng đờ.



“Rõ ràng biết là thuốc, tôi vẫn muốn uống thêm cốc nữa.” Anh cười khẽ.



Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, làm bỏng cả màng nhĩ.



Tố Diệp đẩy anh ra, sau khi buông một câu “Tôi cảm thấy anh say rồi đấy”, sau đó bê cốc nước đi ra ngoài.



Say rồi ư?



Niên Bách Ngạn cười thầm. Anh vẫn còn rất tỉnh táo, thế nên mới vô cùng trân trọng những giây phút ấm áp và bình yên ngắn ngủi này.



Đầu ngón tay anh vẫn còn vương mùi hương của cô.



Là mùi thơm của tóc cô để lại khi tay anh trượt qua.



Lại một lát sau, Tố Diệp cầm quần áo ngủ của anh vào, vứt lên người một cách thiếu khách khí.



Niên Bách Ngạn nằm im.



Tố Diệp đứng ở đầu giường một lúc, thấy anh vẫn phải dựa, không còn cách nào đành bước lên. Cô tháo cà vạt của anh ra, rồi đích thân thay quần áo cho anh.



“Nếu có một ngày tôi không thể tự chăm sóc cho bản thân mình nữa, em có còn chăm sóc cho tôi như hôm nay không?” Anh để mặc cô “giở trò”, mệt mỏi hỏi.



Vành tai Tố Diệp nóng bừng. Cô hừ một tiếng: “Đường đường là Niên Bách Ngạn tiếng tăm lẫy lừng, thân thể khỏe mạnh, tự cao tự đại, sao có thể cho phép bản thân mình thảm hại như thế?”



“Tôi nhiều tuổi hơn em, thật sự có ngày đó cũng không có gì là lạ.”



Tố Diệp phì cười: “Được thôi! Anh cứ trả tiền đầy đủ, tôi sẽ chăm anh như bảo mẫu.”



Niên Bách Ngạn mím môi, giơ tay véo má cô.



“Đau!” Cô kháng nghị, giơ tay đánh anh một cái.



Anh nhăn mặt.



Tố Diệp lập tức ngừng tay, nét mặt bối rối: “Xin lỗi nhé…” Cô quên mất anh đang đau dạ dày.



Chẳng mấy chốc, cảm giác oán trách lại dâng lên. Cô lẩm bẩm: “Không có việc gì cứ đi uống rượu làm gì? Anh không biết mình là phần tử bề ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa à? Uống uống uống, rồi ngày nào đó uống tới lúc bản thân biến thành dấu chấm hết thì đúng đại cát đại lợi rồi.”



Cô thuần thục thay quần áo cho anh, liếc nhìn từng đường nét cơ bắp rắn chắc trên người anh rồi đứng dậy. Anh chợt giữ tay cô lại.



“Làm cái gì đấy?”



“Em vừa nói gì cơ?” Anh cười khẽ, con ngươi ánh lên một thứ ánh sáng u ám bất định: “Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa á?”



Cô á khẩu, chẳng mấy chốc nét mặt trở nên thiếu tự nhiên. Cô hất tay anh ra, liếm môi: “Nước tắm tôi đã bật xong rồi, nếu anh cảm thấy đỡ hơn chút nào thì đi tắm đi. Nếu như cảm thấy còn đau thì nói với tôi một tiếng, tôi gọi bác sỹ tới.”



Dứt lời, cô ra khỏi phòng ngủ như đang chạy trốn.



Niên Bách Ngạn im bặt. Trong mắt cô, có phải anh đã trở thành quái vật rồi không?



Tố Diệp cuộn tròn trên sofa, gò má nóng bừng, tim không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực. Hôm nay cô làm sao thế nhỉ? Sao lại đi lo lắng cho cái tên khốn kiếp nằm trong phòng ngủ kia?



Anh đau dạ dày thì liên quan gì tới cô?



Anh uống rượu thì đã làm sao? Cứ cho là ngã cả vào vò rượu đi nữa thì cô cũng không nên để tâm.



Lại còn pha thuốc, thay quần áo, bật nước tắm cho anh nữa…



Tố Diệp vùi mặt vào đầu gối, co quắp ngồi trên sofa, trong lòng thầm cảm thán: Tố Diệp ơi là Tố Diệp! Mày đúng là ăn một trăm miệng đậu cũng không thấy kinh, đáng đời mày bị tổn thương.



Trong bóng tối, có tiếng rung khe khẽ.



Cô ngước mắt lên, dỏng tai nghe để tìm kiếm nơi phát ra thanh âm ấy. Cuối cùng cô lật ra được chiếc di động trong cặp tài liệu của anh, chiếc di động dùng để xử lý công việc.



Cô ấn xuống. Màn hình bật sáng, thông báo có một tin nhắn.



Tố Diệp chần chừ giây lát. Đầu óc như ngừng vận động. Nhưng đầu ngón tay thì không nghe cô sai bảo, vẫn trượt lên màn hình. Nội dung dòng tin nhắn nhảy ra: Chào tổng giám đốc Niên! Em là An Tịnh. Lần trước sau khi gặp mặt, em đã suy nghĩ rất lâu. Tuy rằng anh ra giúp đỡ không phải vì em, nhưng dẫu sao anh cũng đã giúp em, thế nên em chân thành muốn cảm ơn anh, muốn mời anh một bữa cơm. Không biết tổng giám đốc Niên tối mai có cuộc hẹn nào khác không. Nếu thấy tiện, mong anh hãy cho em một cơ hội để được mời cơm anh, cảm ơn anh!



An Tịnh?



Ngón tay Tố Diệp đờ ra một lúc lâu. Hai mắt cô dính chặt vào cái tên trên màn hình điện thoại. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đây là tên con gái. Cái tên này quen quen, hình như cô đã từng nghe tới rồi…