Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 10462 : Có những chuyện mãi mãi không thể chạm vào

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Về đêm, vạn vật đều yên tĩnh hẳn đi.



Gió nổi lên, vọng tới những tiếng lộp bộp rất khẽ của chiếc lá rụng xuống bên cửa sổ.



Sau khi tắm xong, Niên Bách Ngạn quay về phòng ngủ.



Đèn trong phòng ngủ rất tối, mang một màu vàng nhạt nhòa, phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp.



Tố Diệp đã nằm nghiêng lên giường nghỉ ngơi từ lâu. Cô quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại. Mái tóc dài thanh tú phủ lên chiếc gối. Sau khi rửa ráy, gương mặt cô trông có phần nhợt nhạt, gần như hòa tan trong màu trắng của ga trải giường. Chỉ còn mái tóc đen của cô là uốn quanh, rõ nét.



Niên Bách Ngạn dừng bước, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một sự ấm áp lạ thường, nhanh chóng thấm vào từng mạch máu. Lần đầu tiên anh cảm thấy những điều tốt đẹp vẫn còn ở bên cạnh mình. Dẫu có đi một đường vòng, cuối cùng nó vẫn chưa từng rời xa anh.



Anh đi khẽ khàng, rồi nằm lên giường.



Khi cảm nhận được ga giường rung nhẹ, hàng mi của Tố Diệp cũng khẽ xao động giây lát, nhưng rồi lại biến mất nhanh như một gợn sóng, lập tức khôi phục vẻ bình thản.



Niên Bách Ngạn biết cô chưa ngủ. Anh nằm nghiêng, dựa vào đầu giường, khẽ ôm lấy cô từ phía sau. Cô ngọ ngoạy, cánh tay anh bèn dùng lực, buộc cô cuối cùng vẫn phải nằm lại trong lòng mình.



Sức Tố Diệp đọ không lại nên cũng mặc kệ. Cô vẫn nhắm chặt mắt, không nhìn anh.



Niên Bách Ngạn nhân cơ hội đó xem cánh tay của cô một chút. Vị trí lúc trước đập vào bàn uống nước giờ hơi tím lại, nhưng không có vết xước và không có máu tụ. Anh ít nhiều cũng yên tâm hơn, nhưng vẫn cảm thấy day dứt vì sự lỗ mãng của mình.



“Quay lại đây ngủ đi!” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng khuyên nhủ.



Tố Diệp không cựa quậy, chỉ nhắm nghiền hai mắt.



Niên Bách Ngạn biết cái tính bướng bỉnh của cô lại phát tác rồi. Anh vừa muốn cười vừa muốn giận. Anh bèn nhẫn nại nói khẽ: “Em ngủ như vậy, đè lên tim sẽ khó chịu đấy!”



“Không cần anh giả vờ giả vịt!” Tố Diệp lạnh lùng buông một câu.



Những tia sáng nhạt nhòa man dần theo bờ vai nhỏ nhắn của cô, trông nó gầy yếu và bất lực. Niên Bách Ngạn nhìn thấy chỗ bầm tím bị cô đè xuống. Anh suy nghĩ rồi lật người, nằm đối diện thẳng với cô.



Quả không ngoài dự đoán của anh. Sau khi phát hiện anh đã nằm về phía này, cô lại giận dỗi nằm quay ngược lại phía anh.



Lần này Niên Bách Ngạn cũng không làm khó cô nữa. Anh chỉ giơ tay vòng qua lưng ôm lấy cô, khóa cô trong lòng mình.



Cô bị anh kẹp chặt, lưng dựa sát vào ngực anh. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, từng nhịp từng nhịp rắn chắc, mạnh mẽ, xuyên qua lồng ngực, hòa cùng trái tim cô.



Tố Diệp ghét cảm giác này. Cô cố gắng nằm dịch ra xa một chút, nhưng cánh tay anh vẫn cường tráng, đầy sức mạnh, ôm chặt lấy eo, ép buộc cô phải nằm sát vào người mình.



Cô nhắm mắt lại một lần nữa, cố gắng không suy nghĩ gì, muốn để bản thân thiếp đi thật nhanh.



Thực tế là, giày vò cả một buổi tối, cô quả thực cũng mệt mỏi rồi.



Cứ như vậy, hai người nằm cạnh nhau trong tư thế ấy, không ai nói gì nữa.



Cả căn phòng chìm vào một bầu không khí yên ắng.



Chỉ còn tiếng kim đồng hồ miệt mài nhảy từng nhịp, càng tôn thêm cái tĩnh lặng giữa hai bóng hình.



Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới hơi nâng người lên, ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô qua quầng sáng ấm áp trong phòng. Ánh mắt anh dịu dàng và tình cảm. Khi cất lời, giọng nói cũng trầm ấm, miên man.



“Nếu em không muốn có con, thì chúng ta có thể kế hoạch tạm thời.”



Câu nói đầy bất ngờ của anh rõ ràng đã khiến Tố Diệp ngỡ ngàng. Tuy rằng cô vẫn nhắm mắt, nhưng gương mặt hiện lên một sự run rẩy có thể thấy rõ.



Niên Bách Ngạn cúi đầu xuống, cọ sát nhẹ nhàng vành tai cô: “Thế nên đừng uống thuốc hay tiêm thuốc gì đó nữa, không tốt cho sức khỏe đâu. Diệp Diệp à! Coi như tôi cầu xin em, phải biết coi trọng sức khỏe của mình.”



Cả người Tố Diệp chợt cứng đờ.



Niên Bách Ngạn không nói gì nữa, chỉ thu chặt tay lại, ghì siết lấy cô.



Cơ thể cô đi từ giãy giụa cho tới bất lực rồi đành buông xuôi, đầu hàng, cuối cùng như một con vật nhỏ yên lặng nép nằm trong vòng tay anh. Cả quá trình ấy, Niên Bách Ngạn không hề buông tay.
“Không nỡ sao? Có những lời nói ngoài miệng thì dễ, tới lúc thật sự phải làm vậy liệu còn dễ dàng hay không? Nói thế này đi. Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì cô và anh ấy vĩnh viễn sẽ không được hạnh phúc. Tôi sẽ không để cho hai người được vui vẻ bên nhau đâu.”



Diệp Lan cuộn chặt tay lại: “Cô làm vậy quá ích kỷ!”



“Đúng thế, tôi rất ích kỷ, vì tôi yêu anh ấy.”



Diệp Lan nhìn cô ta rất lâu, mãi không thể nói thêm điều gì…



Giáo sư Đinh bây giờ đang một lòng tập trung vào đề tài mới. Nói theo cách của nhân viên Liêm Chúng thì chính là kiểu “đóng cửa tu luyện” điển hình, chỉ đợi giây phút được ra ngoài để khi mọi sự đã thành công.



Nhưng Tố Diệp chẳng màng tới việc tưởng tượng ra viễn cảnh một ngày kia giáo sư Đinh thành công, đối với đề tài mà ông ấy nghiên cứu lâu nay cô cũng không rảnh để biết. Mới sáng sớm sau khi tới Liêm Chúng, với tư cách là tổ trưởng, cô đã mở một cuộc họp giao ban.



Trong cuộc họp, Phương Bội Lôi vẫn giữ thái độ hờ hững với cô, Hà Minh thì lầm lầm lì lì như khúc gỗ, nửa ngày mới nói được một câu. Nếu là bình thường, khi giáo sư Đinh chủ trì các buổi họp, Tố Diệp còn có thể tranh cãi với Phương Bội Lôi vài câu. Nhưng giờ cô là người cầm trịch, thế nên tránh không để bọn họ có cớ nói cô lạm quyền, có mưu đồ riêng. Cô cũng đành cố gắng nín nhịn.



Sau khi trở về phòng làm việc, Tố Diệp vứt tập tài liệu trong tay lên mặt bàn bộp một cái, rồi ngồi phịch xuống ghế, không nói một lời.



Lý Thánh Đản vội vàng bước tới sắp xếp lại đống tài liệu lộn xộn, dè dặt nhìn sắc mặt cô, sợ rằng bất cẩn một chút sẽ đắc tội với cô. Ngay cả cô ấy cũng cảm thấy thời gian này, tâm tình của Tố Diệp không được tốt. Vừa rồi cô lại bị Phương Bội Lôi chọc cho tức điên, giờ cả gương mặt trông tái mét đi.



Điện thoại bàn bất chợt vang lên. Lý Thánh Đản giật nảy mình, lập tức nghe máy.



Đợi cho đối phương nói xong, cô ấy mới bảo người đó đợi một chút, rồi chuyển máy cho Tố Diệp, thận trọng nói: “Có một anh họ Tưởng muốn tìm chị.”



Họ Tưởng?



Tố Diệp đón lấy rồi nhận điện thoại. Đợi cho Lý Thánh Đản đi ra ngoài, cô mới hờ hững buông một tiếng “alô”.



Là Tưởng Bân, vẫn chất giọng ôn hòa: “Tối qua, anh ta có làm khó em không?”



Tố Diệp im lặng.



Đầu kia không hiểu cô bị làm sao, lo lắng hỏi: “Anh ta làm khó em sao?”



“Nếu tôi nói anh ấy làm khó tôi thì anh làm được gì?” Tố Diệp bất ngờ lên tiếng.



Đối phương sững sờ.



“Lẽ nào anh có thể đưa tôi đi cao chạy xa bay?”



“Tiểu Diệp! Em sao vậy?” Rõ ràng anh ta cảm thấy rất kỳ lạ.



Tố Diệp nắm chặt tay lại.



Đối phương lập tức nói tiếp: “Đương nhiên, nếu em đồng ý, tôi sẽ làm vậy. Tôi thích em. Riêng điều này tôi không bao giờ giấu giếm.”



“Anh thích tôi?” Tố Diệp cười khẩy: “Cả đời tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối. Anh nói anh thích tôi. Được, vậy tôi hỏi anh. Anh mượn tên của ai để tới thích tôi? Tưởng Bân? Hay là tên thật của anh, Tưởng Vỹ?”



Người đó một lần nữa chết sững. Rất lâu sau, anh ta mới lắp bắp nói: “Em… Làm sao em biết?”



“Thời buổi này muốn điều tra về một người khó lắm sao? Huống hồ còn là một người sống sờ sờ ra đấy!” Tố Diệp nghiến răng, thái độ cứng rắn: “Cho dù hôm nay anh không gọi điện tới hỏi tôi, thì tôi cũng muốn tìm anh làm cho rõ ràng mọi chuyện. Nói đi! Tại sao anh dám mạo nhận là Tưởng Bân để tiếp cận tôi? Anh tiếp cận tôi có mục đích gì?”



“Tôi… Tôi đã tên là Tưởng Bân từ rất lâu rồi…”



“Để tôi sửa lại lời nói giúp anh. Một năm trước anh mới đổi tên. Trước kia anh vẫn luôn tên là Tưởng Vỹ!” Giọng Tố Diệp chói tai, ngữ khí cũng không chút khách sáo: “Vậy thì tôi rất muốn được biết. Đây là chuyện ngẫu nhiên hay là cố tình sắp xếp?”



“Tôi…”



“Vẫn không nói phải không?” Tố Diệp lạnh lùng nói: “Đối với những kẻ lừa đảo, trước giờ tôi không có kiên nhẫn đâu đấy!”



Người đó ấp a ấp úng, rất lâu sau mới nói: “Tiểu Diệp! Trước tiên em phải tin tôi. Tôi thật sự không có ác ý, em tuyệt đối đừng hiểu lầm. Thế này đi, chúng ta đi ăn trưa cùng nhau, tôi sẽ kể lại tường tận cho em.”



“Không đời nào! Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa đâu! Hoặc là anh nói ngay bây giờ, hoặc là vĩnh viễn đừng nói nữa!” Giọng Tố Diệp chuyển lạnh, cự tuyệt lời mời của anh ta một cách quả quyết…