Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 10466 : Chưa một ai bước qua nơi này
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Sanlitun, càng về đêm càng náo nhiệt, nhất lại là vào một đêm đúng đầu hạ như thế này. Mức nhiệt không quá lạnh cũng không quá nóng khiến nơi đây trở thành một địa điểm tuyệt vời để thanh thiếu niên hẹn hò, tụ tập hoặc dạo phố mua sắm.
Ban đầu Tố Diệp cứ cắm cúi đi về phía trước bằng những bước chân vội vã. Khi tới ngã tư, cô vô thức quay đầu liếc nhìn. Ai ngờ vẫn thấy một chiếc xe công vụ chầm chậm đi phía sau cô. Không vượt lên, cũng không để mất dấu.
Đầu cô căng ra.
Cô không thể tưởng tượng nổi tối nay Niên Bách Ngạn có thời gian nhàn hạ trêu chọc cô như vậy. Con xe của anh cứ từ tốn, thong thả như đang hóng gió bên hồ.
Tình huống này… quả thật đáng ghét!
Nhân lúc đèn xanh bật sáng, Tố Diệp theo đám đông đi sang đường.
Nhưng xe của Niên Bách Ngạn vẫn theo rất tiện.
Bước chân dẫu có gấp gáp cũng chẳng thể đọ được bốn cái bánh xe. Bánh xe dẫu có lết như rùa bò, thì cuối cùng muốn đuổi theo là vẫn có thể đuổi kịp.
Và thế là, một cảnh tượng vô cùng thú vị đã hiện ra.
Tố Diệp cắm cúi đi về phía trước. Trên con đường nhỏ bên cạnh có một chiếc xe tà tà lướt theo, chốc chốc lại đuổi kịp bước chân cô. Thấy vậy cô lại rảo bước nhanh hơn, còn nó cũng tăng tốc lên một chút.
Ở một nơi mà khi tối về cũng tắc nghẽn cực độ như Sanlitun, kiểu lái xe của Niên Bách Ngạn quả thực đã làm mọi người bực mình. Những chiếc xe phía sau chốc chốc lại bấm còi inh ỏi.
Những người đi bộ qua lại xung quanh nhìn thấy cảnh ấy đều lần lượt quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía họ.
Càng như vậy, Tố Diệp càng cảm thấy mình như đang hoàn toàn lộ diện dưới ánh đèn, không có nơi nào để nương náu.
Niên Bách Ngạn dẫu sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, làm như vậy khác nào trò trêu ghẹo con gái của mấy cậu thanh niên choi choi. Thấy các xe phía sau không ngừng kháng nghị, anh hơi tăng tốc một chút rồi từ từ đi sát vào lề đường. Mà Tố Diệp cũng vừa hay đi bộ sát cạnh đường. Niên Bách Ngạn giữ một tay trên vô lăng, hơi nghiêng người về phía ghế lái phụ, rồi nói với Tố Diệp qua cửa kính xe ô tô: “Lên xe đi, được không?”
Giọng nói như kiên nhẫn lại giống như dỗ dành.
Nếu đổi lại là trước đây, Tố Diệp nhất định sẽ cảm động đến nỗi nước mắt rưng rưng. Cô sẽ cảm thấy, một người ngày nào cũng bận rộn tới mức quên cả ăn như Niên Bách Ngạn mà lại không thèm ngó ngàng tới con mắt của người đi đường, nhẫn nhịn chịu đựng tiếng còi xe đinh tai nhức óc không khác gì rủa xả sau lưng để lái xe chầm chậm đi theo từng bước chân xe, chỉ vì muốn làm cho cô vui, đây chắc hẳn là một chuyện đáng cảm động nhường nào.
Cô sẽ phi ngay lên xe không hề do dự, sau đó ôm chầm lấy cổ anh, thơm cuồng nhiệt lên má anh, rồi nũng nĩu nói: Bách Ngạn! Bách Ngạn! Anh đúng là một người đàn ông khiến phụ nữ hồn phách đảo điên!
Nhưng bây giờ, cô còn dũng khí này không?
Không… đã không còn nữa rồi!
Cô đã dành toàn bộ dũng khí của mình cho những tháng ngày ngắn ngủi nhưng cho đi quá nhiều tình cảm ấy. Cô của bây giờ, chẳng còn lại gì cả. Thế nên, làm gì còn dũng khí nữa.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua gương mặt.
Mang theo hơi thở mơ màng của cảnh đêm.
Tố Diệp hít sâu một hơi, cố tình làm ngơ trước bóng xe và câu nói của anh.
Cô đổi hướng, đi thẳng vào một khu vực đông đúc người qua lại.
Đa phần ở đây đều là đường cho người đi bộ, xe không thể theo vào. Cô cứ thế khuất lấp giữa dòng người. Niên Bách Ngạn chỉ có thể nhìn theo cái bóng sốt sắng của cô. Không còn cách nào khác, anh đành nhấn ga, rẽ vào một con phố nhỏ.
Khi đi xuyên qua đám đông lúc nhúc, Tố Diệp vô thức liếc mắt về phía xa. Đã không còn bóng xe của anh. Cô thầm nghĩ, chắc anh đã đi rồi.
Một người đàn ông kiêu ngạo như anh, có thể nhẫn nhịn, hạ mình một hai lần. Đòi hỏi nhiều hơn nữa, liệu có được không?
Cô hừ một tiếng, rồi đi về phía con đường với các quán bar.
Con đường này được chia làm hai phần.
Một bên là những con phố cũ đâu đâu cũng nghe thấy tiếng chào mời. Từng quán bar nhấp nháy, rực rỡ. Thời gian này tuy rằng người qua lại khá đông, nhưng cũng không phải là cuối tuần, nên những quán bar bên này đường cũng chỉ có lác đác vài vị khách vào uống rượu, nhắm đồ. Vì vậy, những người đứng ngoài mời khách chỉ cần thấy có người đi qua là tích cực như ong mật bu lấy nhị hoa, chỉ muốn chặn đường đi của những người qua đường rồi kéo họ vào trong.
Mấy lần như vậy Tố Diệp bèn thấy bực. Cô bèn đi men theo đường bên này, né tránh những nhân viên lôi kéo khách như vậy.
Nhưng chưa đi được bao xa, cô bèn cảm thấy bên cạnh là lạ.
Quay đầu lại nhìn, cô chợt sững sờ.
Chiếc xe của Niên Bách Ngạn chẳng biết lại chui từ đâu ra, một lần nữa lặng lẽ đi theo cô với tốc độ chầm chậm.
Giống như một con cá bơi lội dưới biển sâu, thong thả và thoải mái.
Tố Diệp bị sự im lìm của anh làm cho hoảng hốt. Cô đứng sững lại, ngay một giây sau, chiếc xe bên cạnh cũng dừng theo.
Niên Bách Ngạn thò người ra, vẫn ngữ khí dỗ dành như ban nãy: “Về nhà thôi!”
Vì nguyên nhân góc độ, Tố Diệp chỉ nhìn thấy chiếc cằm hơi hất lên của anh. Cô nhíu mày, nói không mấy khách khí: “Niên Bách Ngạn! Chuyện đã đến nước này, tôi còn cần phải răm rắp nghe theo anh không?’
“Chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
“Không còn gì để nói cả!”
Niên Bách Ngạn xuống luôn khỏi xe, vòng qua đầu xe, chậm rãi đi tới trước mặt cô, thể hiện thái độ thỏa hiệp: “Vậy đi ăn cơm nhé, tối nay em chưa ăn cơm mà.”
“Tôi không đói, đừng có đi theo tôi!” Cô không muốn ăn gì cả.
Những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh cứ vòng qua vòng lại trên người họ, khiến cho Tố Diệp căng thẳng. Cả chiều nay tin mạng rầm rộ, xôn xao, khiến bây giờ cô trở nên đa nghi, cứ cảm thấy mình sẽ bị họ nhận ra.
Cảm giác này tồi tệ kinh khủng.
Niên Bách Ngạn giơ tay lên xem đồng hồ. Sau khi uống cạn cốc rượu của mình, anh đặt nó xuống rồi đứng dậy đi về phía Tố Diệp.
Cho dù bartender đã giảm lượng cồn đi theo lời dặn dò, nhưng không thể ngăn Tố Diệp gọi nữa gọi mãi. Cô lại gọi thêm hai tá. Thế là cả một dãy dài hiện lên toàn màu cực quang, thoạt nhìn trông tráng lệ như một dãy phố dài sáng trưng đèn đuốc.
Người bartender lắp bắp. Sao nhìn Tố Diệp cứ giống như một người không bỏ tiền ra không biết xót thế nhỉ?
Tố Diệp đã ngà ngà say, nhưng chỉ là hơi hơi mà thôi.
Trước mặt là một người đàn ông trung niên, tự cho rằng mình còn rất phong độ, lúc tỉa tót từng chữ để nói chuyện với cô trông thật khó ưa. Cô đang định lên tiếng đuổi đi thì bỗng thấy có người bất thình lình đón lấy cốc rượu trong tay người đàn ông trung niên và đặt xuống.
Bên tai, tiếng nhạc hòa với một chất giọng thân quen.
“Xin lỗi, cốc rượu này cô ấy không uống được!”
Âm vang như cây đàn violon.
Tố Diệp hơi hếch mắt lên, liếc thấy Niên Bách Ngạn cuối cùng đã đi tới.
Người đàn ông trung niên tỏ vẻ hoài nghi: “Cô ấy…”
“Là của tôi!” Niên Bách Ngạn tiếp lời, ba chữ nặng nề mà đầy sức mạnh.
Tới đây uống rượu chẳng qua chỉ để tìm niềm vui, chẳng ai chủ động chuốc phiền phức vào mình. Trông ông ta cũng có vẻ là người hay lui tới mấy chỗ này, thấy vậy biết điều rời đi.
Lần này Tố Diệp không trốn anh nữa. Cô cầm ly rượu lên. Một tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng, giống như khiêu khích: “Bây giờ là khoảng thời gian quyết đấu của người đàn ông được yêu thích nhất và người phụ nữ được yêu thích nhất đấy à?”
Niên Bách Ngạn vẫn điềm tĩnh giơ tay ra chặn ly rượu của cô lại. Anh nhân cơ hội ấy đoạt lấy nó, đặt sang một bên, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Cứ như vậy, anh đã ngăn chặn được rất nhiều kẻ có ý tới bắt chuyện.
“Diệp Diệp! Em uống khá nhiều rồi, về nhà thôi!” Anh dịu giọng nói, ánh mắt sâu không thấy đáy, thấp thoáng một tia lấp lánh như một ngôi sao.
Tố Diệp nhìn anh, cong môi nói: “Đến mấy nơi thế này, chí ít anh cũng phải học hỏi cách nói chuyện lẻo mép của đám đàn ông kia mới được.”
Niên Bách Ngạn giơ tay ra, siết nhẹ lấy cằm cô: “Say rồi à?”
Cô hất tay anh ra, mặc kệ anh nói gì. Cô đứng dậy, muốn ngồi xa anh một chút.
Nhưng ngồi trên ghế cao đã lâu, chân chạm đất có chút tê dại. Cô loạng choạng chực ngã.
Chẳng mấy chốc, eo cô chợt ấm lên.
Là anh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, rồi khóa cô vào lồng ngực mình.
“Làm loạn thế đủ rồi, đừng giận nữa!”Anh thì thầm bên tai cô.
Tố Diệp lại một lần nữa đẩy anh ra. Không cần anh dìu, cô sờ soạng, tìm một chiếc ghế khác để ngồi. Niên Bách Ngạn nhìn cô, thở dài rồi đi theo.
Cô cúi đầu, ngón tay men theo mép cốc, cười chế giễu: “Suýt nữa thì quên mất, anh vốn không cần phải nói mấy câu dễ nghe. Anh là Niên Bách Ngạn, tôi là Tố Diệp. Chỉ cần anh ra lệnh là tôi phải ngoan ngoãn nghe theo, không phải sao?”
Niên Bách Ngạn im lặng nhìn cô.
Tố Diệp lại uống rượu.
Một lúc sau, anh giơ tay lên.
Bàn tay lớn của anh phủ lên đầu cô, sau đó men theo mái tóc cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má. Giọng nói của anh nhẹ nhàng và chân thành.
“Diệp Diệp! Anh chưa bao giờ coi em đơn giản chỉ là một tình nhân.”
“Vậy sao?” Tố Diệp cười khẩy: “Vậy thì… người yêu? Như anh đã nói trước mặt phóng viên?”
“Không được sao?”
“Anh đang thiếu tôn trọng hai chữ đó đấy!” Cô khẽ nói.
Niên Bách Ngạn bật cười: “Dùng để nói về em là thích hợp nhất!”
“Anh quả là thủ lĩnh tinh thần, rất thích hợp diễn kịch trước mặt đám đông.” Cô vẫn cười đấy nhưng trái tim thì thắt lại.
Tay Niên Bách Ngạn vòng ra sau gáy cô. Anh hơi dùng sức, ép cô dựa sát vào mình. Còn anh thì cúi xuống, nhìn cô không chớp mắt: “Em cho rằng, tôi có cần phải diễn trò không?”
Tố Diệp nhìn anh chằm chằm. Những tia sáng trong đôi mắt sâu hút như một màn pháo bông rực rỡ.
Tiếc là… pháo hoa luôn chóng tàn.
Niên Bách Ngạn ngồi thẳng người lên, kéo tay cô đặt lên ngực mình.
Qua lồng ngực, trái tim anh đang đánh từng nhịp vào lòng bàn tay cô.
“Tôi… luôn đặt em ở vị trí này.” Bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn áp lên tay cô, ấn tay cô vào tim mình: “Nơi đây chỉ có mình em, chưa một ai bước qua!”
Bàn tay cô rung lên đau nhức.
Nỗi đau quấn cả vào tim, giống như nó bị một tảng đá đè nặng lên. Hít thở sao cũng khó khăn đến thế.
Rất lâu sau, cô mới rút tay về, cụp mắt xuống, không còn vẻ cười khẩy hay châm biếm ban nãy. Cô chỉ lặng lẽ nói một câu: “Nhưng Niên Bách Ngạn! Tôi không còn biết làm thế nào để tin anh nữa…"