Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 10468 : Tôi rất mong chị có mặt
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Các thành viên của đội xe G4 vì cuộc thi đấu nên đã tập trung tại một khách sạn ở ngoại ô Bắc Kinh. Một là nó khá gần trường đua, hai là cũng tiện cho họ luyện tập, làm nóng người trước. Ở Trung Quốc, sự nhiệt thành đối với những cuộc thi kiểu này cũng kém xa các quốc gia khác. Vì vậy các giải đua xe cỡ lớn cũng chỉ được tổ chức cố định ở một số ít thành phố. Lần này, Bắc Kinh chỉ là vòng khởi động, trường đua thật sự được đặt tại Thượng Hải.
Hai vòng này cách nhau khoảng thời gian một tháng.
Khi vòng khởi động được diễn ra ở Bắc Kinh, Tố Diệp vốn dĩ cũng muốn tới quan sát, học hỏi, nhưng vì chuyện của bản thân cô còn đang ong đầu nhức óc, thế nên lần đó cô bèn từ chối lời mời của Niên Bách Tiêu. Cô biết Niên Bách Tiêu nhất định sẽ đi. Nếu có thể, thậm chí cậu còn muốn được nhanh chóng quay trở về G4. Cậu không có duyên tham gia cuộc thi ở Bắc Kinh. Sau này Tố Diệp cũng nghe nói, thành tích của G4 cũng không tồi, thành tích nhóm xếp thứ nhì.
Bây giờ điều Niên Bách Tiêu lo lắng nhất chính là chẳng biết ngày nào anh trai sẽ bất ngờ nói với cậu: Nước ngoài sắp xếp xong xuôi cả rồi, em quay về đi!
Kỳ thực đây là cũng điều Tố Diệp lo lắng.
Nói thật lòng, cô không muốn Niên Bách Tiêu về nước. Con người có quyền theo đuổi giấc mơ, bất luận họ đang ở độ tuổi nào. Chỉ khi không ngừng ôm lấy mơ ước, mới có thể chứng minh bạn đã đi dạo một vòng ở chốn nhân gian.
Nhưng có một lần, Tố Diệp đích thực đã vô tình nghe thấy Niên Bách Ngạn nói chuyện điện thoại, hình như là đang làm thủ tục cho một căn nhà ở nước ngoài, hơn nữa còn nhắc tới Niên Bách Tiêu. Cô bạo dạn suy đoán rằng, nếu Niên Bách Ngạn thực sự đặt mua một căn nhà ở nước ngoài, lấy tên Niên Bách Tiêu, vậy thì rất có thể anh có ý để Niên Bách Tiêu sang đó định cư.
Cô có lòng nhưng chẳng giúp được gì.
Tuy rằng cô cũng hiểu, nếu Niên Bách Tiêu có thể lập tức được vào đội xe G4, hơn nữa còn được tham gia cuộc thi với tư cách tuyển thủ chính thức, có lẽ sẽ có thể trì hoãn được quyết định về nước của cậu. Dù Niên Bách Ngạn có không đồng ý thì chuyện cũng đã rồi, không thể vì một mình em trai mà hủy hoại tiền đồ của tất cả mọi người chứ.
Khi cô còn chưa nghĩ ra được cách gì hay thì đã có chuyện.
Người gọi điện tới cho cô là Kỷ Đông Nham. Anh ta bảo cô nhanh chóng tới “cứu giá” với thân phận nhà tư vấn tâm lý chuyên nghiệp.
Cũng may là ở ngoại ô Bắc Kinh, thế nên Tố Diệp phóng như bay tới cũng không mất quá nhiều thời gian.
Nghe nói, khoảng thời gian này, G4 đều đang ở đây để điều chỉnh phương án tác chiến cho vòng sau tại trường đua Thượng Hải. Nhưng sau khi Tố Diệp tới bãi tập của họ thì không thấy náo nhiệt như thế.
Cô chỉ nhìn thấy xe của Kỷ Đông Nham, cắm trong bụi cỏ một cách rất bắt mắt.
Thấy xe của cô đã tới, Kỷ Đông Nham xuống xe, vẫy tay về phía cô.
Sau khi đỗ hẳn xe lại, Tố Diệp đi tới, câu đầu tiên cô hỏi: “Vết thương của thành viên đó thế nào?”
Kỷ Đông Nham châm một điếu thuốc. Sau khi vứt bao thuốc vào trong xe, anh ta đứng dựa vào cửa xe, thở dài: “Suýt chút nữa là bị Niên Bách Tiêu giết chết rồi!”
Tố Diệp sợ đến túa mồ hôi lạnh: “Sao lại như vậy?”
Kỷ Đông Nham bèn kể lại cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện.
Niên Bách Tiêu một lòng muốn được quay trở lại đội xe. Kể từ ngày cậu quyết tâm sẽ quay trở về, hầu như hôm nào cậu cũng tới đây gặp Hurley, huấn luyện viên của G4. Thái độ của Hurley khá do dự, vì Niên Bách Tiêu là học trò do ông ta một tay đào tạo. Tuy rằng vì bị Niên Bách Tiêu liên lụy mà ông ta mất đi đôi chân, nhưng tình cảm thầy trò vẫn còn nguyên vẹn. Vậy mà trong đội đua có mấy thành viên sống chết cũng không tán thành. Trong đó người phản đối kịch liệt nhất là một cậu thanh niên người Mỹ tên là Mike. Cậu ta chính là người tối hôm đó đã tận mắt chứng kiến đám người kia đánh gãy hai chân của Hurley. Từ đó về sau, cậu ta cực kỳ căm ghét Niên Bách Tiêu.
Lần này, dù nói thế nào cậu ta cũng phản đối chuyện để Niên Bách Tiêu quay trở lại đội đua. Hơn nữa còn nói, nếu Niên Bách Tiêu được trở về thì cậu ta sẽ rời khỏi G4. Cậu ta là đội trưởng của G4. Tổng cộng có bốn người ủng hộ cậu ta. Một khi Niên Bách Tiêu thật sự được nhận về thì Mike và bốn người khác sẽ rời khỏi đội đua. Một đội hình bỗng chốc thiếu đi nhiều thành viên như thế, vậy thì họ cũng không thể tham gia cuộc thi tại Thượng Hải.
Cứ như vậy, sự việc vẫn luôn trong thế giằng co.
Và hôm nay, mâu thuẫn cuối cùng cũng đã bùng nổ.
Niên Bách Tiêu đã tự bỏ tiền ra mua một chiếc xe đua, hơn nữa còn tốn kém không ít tiền để tự mình thay đổi diện mạo cho nó. Cậu vốn dĩ muốn để huấn luyện viên nhìn thấy cậu đã có thực lực để quay về đội.
Vậy mà Mike dẫn theo bốn người kia tới đập nát chiếc xe đua cậu vừa mới vất vả sửa sang lại. Trong giây phút tức giận, Niên Bách Tiêu đã ẩu đả với họ. Trong số đó Mike bị đánh nặng nhất. Nếu Hurley không nghe thấy động tĩnh, vội vã ra sân tập thì có lẽ Mike đã mất mạng rồi.
Suýt nữa thì Niên Bách Tiêu đã lấy thắt lưng da của mình thắt cổ Mike tới chết.
Sở dĩ hôm nay Kỷ Đông Nham tới đây là vì mấy hôm trước Niên Bách Tiêu có dương dương tự đắc nói với anh ta trong điện thoại rằng cậu vừa sửa xong một con xe đua cực ngầu, nên đã hẹn anh ta hôm nay tới ngắm. Ai dè khi anh ta tới nơi thì lại gặp phải chuyện này.
Mấy thành viên bị đánh kêu gào đòi báo cảnh sát. Kỷ Đông Nham sợ sự việc ầm ĩ bèn cố gắng hòa hoãn. Nhưng Hurley rất lo lắng cho tâm lý của Niên Bách Tiêu, cảm thấy cậu ta tiềm ẩn trong người máu tàn nhẫn. Kỷ Đông Nham hiểu được nguyện vọng muốn được quay lại đội đua của Niên Bách Tiêu, bèn bảo đảm với Hurley rằng Niên Bách Tiêu làm vậy chỉ vì quá phẫn nộ mà thôi, tâm lý hoàn toàn không có vấn đề gì. Để khiến Hurley tin tưởng, anh ta mới vội vàng gọi điện thoại cho Tố Diệp.
Nghe xong câu chuyện, Tố Diệp vẫn còn thổn thức một lúc lâu: “Tôi và cậu nhóc Niên Bách Tiêu đó đã từng bị người ta vây đánh trong quán bar. Nó chạy còn nhanh hơn cả thỏ, không ngờ vẫn còn đánh mạnh tay như thế.”
Kỷ Đông Nham rít một hơi thuốc, rồi nhả ra, cười nói: “Không giống với các thành viên khác, Bách Tiêu không có đội xe chống lưng, thế nên không thể được tài trợ xe. Toàn bộ xe đua đều do nó tự mình sửa sang. Nó trân trọng chúng hơn cả tính mạng của bản thân mình. Đám người của Mike đập xe của nó, em bảo nó liệu có thể không phát điên sao?”
“Niên Bách Tiêu! Mày nói cái gì?”
Hurley quát Mike, rồi nhìn Niên Bách Tiêu: “Tôi biết trước đây em lái nhanh hơn Mike một chút. Nhưng dẫu sao cũng đã bỏ không hai năm, em còn có thể giữ được thành tích của hai năm trước hay không còn chưa biết được.”
Niên Bách Tiêu nhìn huấn luyện viên, đáp không hề do dự: “Được! Em chấp nhận kiểm tra!”
Hurley gật đầu: “Hai giờ chiều mai tới trường đua. Tôi và các bạn khác cũng sẽ tới đó. Chiếc xe dùng để kiểm tra, đích thân tôi sẽ chuẩn bị cho em.”
“Được ạ! Em sẽ tới đúng giờ!” Niên Bách Tiêu hứa.
Tố Diệp cũng có phần kích động theo. Cô cảm thấy, chỉ cần cho Niên Bách Tiêu một cơ hội, cậu nhất định sẽ thành công.
Đang thoải mái thì chiếc di động trong túi xách bỗng rung lên. Cô đi sang một bên nhận máy.
Đầu kia là tiếng Hứa Đồng.
“Bác sỹ Tố! Chị đang ở đâu?” Nghe ra được Hứa Đồng đang cố gắng hạ thấp giọng, có lẽ là không tiện gọi điện thoại.
Tố Diệp sững người: “Sao vậy?” Cô không nói ra địa điểm của mình.
“Không cần biết bây giờ chị đang ở đâu, lập tức về công ty ngay. Chiều nay công ty triệu tập hội nghị cổ đông, tổng giám đốc Niên chủ trì, chỉ còn thiếu mình chị thôi. Tất cả mọi người đều đang đợi chị đấy!” Giọng Hứa Đồng có phần gấp gáp.
Một tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Tố Diệp. Cô buột miệng: “Nhưng bây giờ tôi không thể về ngay được. Hay là… đừng đợi tôi?”
“Tôi lén chạy ra ngoài gọi điện thoại đấy. Bác sỹ Tố, sắc mặt của tổng giám đốc đã khó coi lắm rồi.” Hứa Đồng nhắc nhở.
Nghe xong câu ấy, Tố Diệp hiểu cuộc họp này là không thể không tham gia, cô thầm ai oán trong lòng.
Tới khi cúp máy, cô mới phát hiện ra có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Có lẽ là ban nãy mải nói chuyện, cô không để ý máy rung. Cô giở ra xem, có số điện thoại của máy bàn, có số di động cá nhân của Niên Bách Ngạn, còn cả của Lâm Yêu Yêu. Cuối cùng cô ấy gửi tới một tin nhắn: Tiểu Diệp! Cậu đang ở đâu đấy? Làm mình sốt ruột chết mất! Mau về công ty đi. Mình sắp hết lý do để quanh co giúp cậu rồi.
Nhớ tới gương mặt nghiêm nghị, lạnh như băng của Niên Bách Ngạn, tim Tố Diệp chợt run lên. Đừng có tưởng tối qua cô tùy tiện đối xử với anh như vậy là được, trong giờ làm việc cô tuyệt đối không dám. Con người này trước này luôn công tư phân minh.
Nhớ tới cảnh tượng cả một phòng họp đang đợi một mình cô…
Tố Diệp sợ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng. Cô vội vàng báo với đám Kỷ Đông Nham một tiếng rồi vội vã ra về.
Vừa ra khỏi biệt thự thì Niên Bách Tiêu chạy ra, hỏi với sau lưng cô: “Này! Chiều mai chị tới xem tôi kiểm tra chứ?”
Tố Diệp không quay đầu, chỉ gấp gáp đi về phía xe của mình, nói to một câu: “Để xem mai có trốn ra được không đã.”
Nói rồi, cô lên xe.
Niên Bách Tiêu đứng yên đó, nhìn theo bóng con Jeep đỏ của cô lao đi vùn vụt, mãi một lúc sau mới lẩm bẩm: “Nhưng mà… tôi rất mong chị có mặt…”
Khi Tố Diệp về tới thành phố đã là năm rưỡi chiều, còn nửa tiếng nữa là tới giờ tan ca.
Không phải tại cô lái xe chậm, mà vì đường vào thành phố tắc kinh người.
Rón ra rón rén đi vào trong Tinh Thạch, vừa thò mặt vào thì cô bé ở quầy lễ tân đã vội vã chạy tới báo: “Bác sỹ Tố! Chị đi đâu vậy? Tổng giám đốc sắp lật tung cả Tinh Thạch lên tìm chị rồi.”
“Hội nghị giải tán chưa?” Tố Diệp khẽ hỏi. Suy nghĩ của cô là nếu hội nghị giải tán rồi thì cô cũng nên nhanh chóng quay đầu chuồn lẹ. Dẫu sao thì cũng sắp hết giờ làm rồi, cứ coi như cô chưa quay về.
Vậy mà cô bé lắc đầu như trống bỏi: “Em không rõ! Mấy nhân viên quèn như bọn em làm sao nắm được chuyện của hội đồng quản trị.”
Tố Diệp đang định nói là: Chị chuồn về trước nhé thì đúng lúc ấy Hứa Đồng đi từ trong thang máy ra. Thấy cô đứng sau quầy lễ tân, cô ấy vội rảo bước đi tới: “Cuối cùng cô cũng quay về rồi. Mau tới phòng họp đi! Tổng giám đốc vẫn đang đợi cô đấy!”
Tố Diệp dường như nhìn thấy từng đàn quạ đen đang bay vòng vòng trên đầu mình...