Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 10472 : Tình anh em
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Rõ ràng đã là đầu mùa hạ, vậy mà Niên Bách Tiêu lại mang theo một cơn giá lạnh ùa vào cửa. Trước khi ra mở cửa, Tố Diệp đã tiện tay quờ lấy chiếc áo khoác lên người. Nhưng sau khi nhìn thấy Niên Bách Tiêu xông vào nhà với vẻ bừng bừng phẫn nộ, cô cũng bất giác rùng mình.
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng dự cảm chẳng lành đã ấp ủ sâu trong lòng từ lâu bắt đầu mặc sức lan tràn. Cô nhìn thấy rất rõ ngọn lửa giận dữ tích tụ lại nơi đáy mắt Niên Bách Tiêu, nó ồ ạt quét qua mọi thứ, thiêu rụi hết thảy.
Thấy Niên Bách Tiêu xông vào trong nhà, Tố Diệp hoảng hốt, vội giữ cậu ta lại, hạ thấp giọng nói: “Đã mấy giờ rồi! Cậu có chuyện gì tìm anh cậu thì để tới sáng mai!”
Ánh mắt Niên Bách Tiêu nhìn chuẩn xác về vị trí phòng ngủ trên gác, nghiến răng nói: “Có những chuyện nhất định phải nói cho rõ ràng ngay lập tức!” Dứt lời, cậu ta hất tay Tố Diệp ra rồi đi một mạch lên gác.
Tố Diệp cảm thấy mọi sự chẳng lành. Cô nhanh chóng đuổi theo chặn đường cậu ta lại, gần như khuyên nhủ hết nước hết cái: “Cậu đừng gây chuyện nữa! Cậu nghe tôi nói này, dù trời có sập xuống thì cũng cứ về nhà ngủ một giấc đi đã, làm ầm ĩ mọi chuyện lên là cách giải quyết bây giờ sao? Cậu ồn ào như thế này tầng trên tầng dưới đều nghe thấy cả, có mất mặt không?”
“Tránh ra!” Niên Bách Tiêu hằn học nghiến răng bật ra một câu tiếng Anh.
Tố Diệp không tránh. Cô chặn ngay trước cầu thang, chau mày: “Anh cậu bận rộn cả ngày rồi, giờ anh ấy rất mệt. Bách Tiêu! Cậu hiểu chuyện một chút có được không?”
“Anh ta từ sáng tới tối bận rộn âm mưu hại người khác, không mệt được sao?” Răng Niên Bách Tiêu vang lên những tiếng kèn kẹt ghê người.
“Niên Bách Tiêu…”
“Em ầm ĩ đủ chưa?” Một giọng nói rất nhẹ, trầm thấm mà uy nghiêm vọng xuống từ tầng hai.
Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn. Niên Bách Ngạn đã bị tiếng ồn đánh thức. Anh mặc áo ngủ, đứng trên gác chứng kiến cảnh tượng dưới nhà, ánh mắt khi nhìn về phía Niên Bách Tiêu có phần tối đi.
Tim cô chợt đập thịch một tiếng, sau đó bắt đầu đập điên cuồng.
Cô đang thầm cầu khấn, gần như ngày nào cũng khấn vái các vị thần linh khắp chốn: Đừng có cãi nhau, tuyệt đối đừng có cãi nhau mà…
Chẳng vì điều gì khác, vì nơi đây là thành phố, không phải tứ hợp viện một mình kín cổng cao tường, cũng không có hệ thống cách âm của một biệt thự với diện tích rộng lớn. Lỡ như hai người đàn ông mà cãi lộn thì hàng xóm láng giềng muốn không nghe thấy cũng khó.
Không phải Tố Diệp chưa từng nhìn thấy cảnh họ mâu thuẫn. Người nào người nấy đều rất nóng nảy, giọng người này không chịu bé hơn giọng người kia, khiến cô đau đầu nhức óc. Thế nên tối nay tim cô cũng vọt lên tận cổ.
Nhưng tiếc là, Niên Bách Tiêu mang theo một bụng tức tới đây, làm sao có thể không tranh cãi.
Thấy Niên Bách Ngạn đã ra khỏi phòng ngủ, cậu ta đẩy Tố Diệp sang một bên, rảo bước lên gác. Khi tới gần Niên Bách Ngạn, cậu ta siết chặt hai tay thành nắm đấm: “Anh dựa vào đâu mà có quyền bắt Hurley hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của em?”
Tố Diệp ở dưới nhà nghe thấy câu này, tim bỗng ngừng đập giây lát. Nhẽ ra cô phải nghĩ tới có thể khiến Niên Bách Tiêu liều mạng chạy tới chủ động chọc giận Niên Bách Ngạn, ngoài chuyện đua xe ra thì không thể còn nguyên nhân gì khác.
So với sự phẫn uất tột cùng của Niên Bách Tiêu, trông Niên Bách Ngạn vô cùng bình tĩnh. Đợi cho cậu ta gào thét chán chê, Niên Bách Ngạn chỉ hờ hững liếc nhìn cậu ta rồi nói: “Có chuyện gì để mai hẵng nói. Bây giờ, về đi ngủ!”
Niên Bách Tiêu làm sao chịu nghe lời anh?
“Không nói rõ ràng mọi chuyện, em không về!” Sắc mặt cậu ta rất dữ dằn.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn lại tối đi rất nhiều, đến cả giọng nói cũng trở nên không vui: “Anh nhắc lại lần nữa, có chuyện gì ngày mai nói tiếp!”
Tố Diệp nghe thấy thanh âm của Niên Bách Ngạn, biết anh bắt đầu nổi giận, cô bèn vội vàng lên gác, đi tới bên cạnh Niên Bách Tiêu, khuyên nhủ: “Bách Tiêu! Cậu nghe lời anh, về nhà trước đi. Anh cậu thật sự rất mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói. Giờ cũng đã là đêm rồi, còn có mấy tiếng đồng hồ nữa thôi mà?”
Niên Bách Tiêu bỗng nhiên giơ tay chỉ thẳng vào mặt Niên Bách Ngạn, phẫn nộ nói: “Chị hỏi anh ta xem, tôi còn thời gian hay không?”
Còn Niên Bách Tiêu còn trẻ tuổi, còn hoạt bát. Tuy rằng cậu ta sẽ ngượng ngập nhất thời nhưng Tố Diệp tin với cái tính ương bướng của mình, cậu ta sẽ còn phản kích. Vậy thì, trong giây phút vừa giận dữ vừa xấu hổ này, cậu ta sẽ nói những gì?
Nhất định là những lời chọc tức Niên Bách Ngạn.
Như thế, không cần biết dù là cậu ta có phải đang ở trong giai đoạn nảy sinh những tình cảm mơ hồ với cô hay không, hay là cậu ta đã thật sự hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình, thì với cá tính của Niên Bách Tiêu cũng sẽ hét thẳng lên với anh trai rằng: Em thích chị ấy đấy thì đã sao? Có giỏi thì anh đánh chết em đi!
Niên Bách Ngạn có bản lĩnh làm chuyện đó không?
Không có!
Anh có thể đánh Niên Bách Tiêu, nhưng tuyệt đối không thể đánh chết.
Thế nên hậu quả về sau sẽ là, quan hệ của hai người càng lúc càng đóng băng. Những oán hận phát sinh vì một người phụ nữ, bức tường ngăn cách này rất khó xóa nhòa.
Niên Bách Tiêu đang trong giai đoạn phản nghịch, lời gì chuyện gì cũng có thể làm được, thậm chí có những lời hay việc làm không xuất phát từ thật tâm.
Sau khi làm rõ được điểm này thì cô càng hiểu, tuyệt đối không thể để Niên Bách Tiêu nói lời đó với Niên Bách Ngạn.
Một khi câu nói kia thốt ra thì tính chất cuộc tranh cãi cũng sẽ thay đổi, tất cả đều không thể quay đầu. Cô cảm thấy mình chưa xứng với bốn chữ “hồng nhan họa thủy”.
Cô nhất định phải ngăn ngừa trước khi Niên Bách Tiêu buột miệng nói ra câu ấy trong một phút giận dữ. Như vậy mới có thể cứu vãn lại lòng tự trọng bồng bột của Niên Bách Tiêu và vô vàn những hành động đánh mất lý trí trong lúc tức giận của Niên Bách Ngạn.
Cô đoán không sai chút nào.
Niên Bách Tiêu thấy cô xuất hiện tại tứ hợp viện, cũng đoán ra cô đã nhìn thấy và đã nghe thấy. Khi phản ứng lại, lồng ngực cậu ta phập phồng lên xuống, đôi mắt đỏ ửng chất chứa những bất kham và ương ngạnh. Cậu ta nhìn Niên Bách Ngạn, bất ngờ lên tiếng: “Em…”
“Bách Tiêu!” Tố Diệp bất thình lình nâng cao giọng, ngắt lời cậu ta.
“Cậu cũng lớn rồi, có thể đừng chọc giận anh cậu nữa không?”
Niên Bách Tiêu nhìn cô bằng gương mặt tổn thương.
Tố Diệp không nhìn cậu ta. Cô đi tới bên cạnh Niên Bách Ngạn, khẽ khoác tay anh. Thấy anh nhíu mày, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Xem anh kìa. Có chút chuyện cỏn con thế này mà anh cũng ra tay đánh Bách Tiêu. Nó là em trai anh mà, chẳng phải anh thương nó nhất sao?”
Hành động bất ngờ của người con gái khiến Niên Bách Ngạn sững sờ giây lát. Trên hàng lông mày là những ngón tay dịu dàng của cô, như từng ngọn lửa châm lên sự ấm áp. Gương mặt anh chợt thả lỏng, có một dòng nước ấm chảy tràn qua lồng ngực.
Anh phát hiện, đã lâu lắm rồi mình không được cảm nhận sự ấm áp của cô.
“Anh hiểu lầm thật rồi!” Tố Diệp kéo cánh tay anh xuống, rồi nhẹ nhàng cúi đầu, đan hai bàn tay vào nhau. Khi ngước mắt lên, cô thở dài: “Là Bách Tiêu thấy bất bình cho em. Vì nó thấy thời gian này quan hệ của anh và em không tốt. Nó tưởng anh đối xử không tốt với em nên rất tức giận. Anh cũng biết mà, em trai anh thường ngày hành vi hay quái đản, chẳng phải là vì được người làm anh trai này chiều hư sao?”
Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm, như một dòng suối trong lành nhỏ vào trái tim Niên Bách Ngạn. Anh nhìn cô, nắm chặt tay cô, tâm trạng phức tạp.
“Sở dĩ Bách Tiêu đối xử với em tốt như vậy, thật ra là vì…” Nói tới đây Tố Diệp hơi ngừng lại.
Niên Bách Ngạn nhìn cô chăm chú, đợi cô nói tiếp. Khi thấy gương mặt cô lan ra một chút ngượng ngùng, lồng ngực anh có một khoảnh khắc đã dâng lên một sự hồi hộp và một tình cảm phập phồng.
Cô ngước mắt, liếm môi nói: “Đó là vì… trong lòng nó em đã là chị dâu của nó rồi, là người một nhà!"