Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 11474 : Không có chuyện tình nào không trăm ngàn vết thương

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Đằng sau một bức ảnh của nhà văn Hồ Lan Thành, Trương Ái Linh có viết: Thích một người sẽ thấp hèn tới mức dơ bẩn, sau đó mới nở hoa. Tố Diệp im lặng nhìn những dòng chữ này, nhưng lại nhớ tới một câu nói trong “Bán sinh duyên”: Chúng ta không thể quay về được nữa. Nước mắt cũng theo đó tuôn rơi…



*Hồ Lan Thành là chồng của Trương Ái Linh và cũng là nhà văn. Họ gặp nhau lần đầu năm 1943, khi đó bà 23 tuổi và ông ta 37. Họ kết hôn vào năm sau trong một buổi lễ riêng tư. Fatima Mohideen là khách duy nhất tham dự. Trong thời gian từ năm 1943 đến 1945, Hồ Lan Thành lần lượt sống và làm việc ở Vũ Hán, Ôn Châu. Ông ta có một số mối quan hệ ngoài hôn nhân và tiếp tục cưới vợ khác. Năm 1947, hai người ly hôn.



Bao nhiêu đêm mơ về, Tố Diệp đều choàng tỉnh giấc vì câu nói “Tôi mệt rồi” đó của Niên Bách Ngạn. Gò má cô giá lạnh. Khi giơ tay lên lau bỗng phát hiện nước mắt đã làm lạnh cả hốc mắt.



Buổi tối ấy, sau khi nói xong câu đó, Niên Bách Ngạn không còn tới Sanlitun nữa, thậm chí đến cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng chẳng nhắn bất kỳ tin gì. Dần dần, trong căn nhà này, mùi hương của anh cũng dần nhạt nhòa. Cuối cùng, đến cả một chút hương vị mỏng manh cũng tan biến.



Từ sau tối đó khóc xong, Tố Diệp cũng không còn rơi nước mắt nữa. Cô tới phòng tâm lý làm việc như bình thường, tham dự vào những án tâm lý muôn màu muôn sắc, tới trường đại học giảng dạy, tới Tinh Thạch làm việc, lập ra kế hoạch phụ đạo tâm lý. Tuyến đường mỗi ngày đều cố định, vậy mà không hề chạm mặt Niên Bách Ngạn.



Chỉ có một lần tình cờ khi dùng bữa tới nhà ăn của nhân viên, cô nghe thấy có một cô thư ký trong phòng thư ký bàn tán về Niên Bách Ngạn. Cô ấy nói rằng một buổi chiều nào đó khi mang tài liệu tới văn phòng tổng giám đốc, cô ta đã nhìn thấy một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, hình như có quan hệ rất thân thiết với tổng giám đốc Niên, mà khi nói chuyện với cô ta, tổng giám đốc cũng mỉm cười rất dịu dàng.



Mới nói được một nửa thì họ nhìn thấy Tố Diệp xuất hiện, ai nấy đều vội vàng cười đùa rồi rời khỏi đó, sắc mặt ngượng ngập, thiếu tự nhiên.



Tố Diệp lặng lẽ ngồi vào một chỗ, bắt đầu ăn chậm nhai kỹ. Mấy nhân viên mồm năm miệng mười đó sau đó đi xa bèn nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quái. Ánh mắt ấy chính là cái nhìn thương hại dành cho một người phụ nữ vừa bị Niên Bách Ngạn vứt bỏ.



Cô không ngẩng lên cũng chẳng ngước nhìn. Những ánh mắt xung quanh khi dừng lại trên gương mặt cô, đau đớn tựa như những lưỡi dao. Sở dĩ cô ăn uống từ tốn chẳng qua cũng là để làm dịu đi cơn đau nhói trong tim.



Sau đó, cô ăn hết đồ ăn trong đĩa, rồi lại yên lặng đứng dậy, đặt chiếc đĩa không lên băng chuyền, rời khỏi nhà ăn.



Nước mắt chỉ được phát hiện ra từ những lần chợt choàng tỉnh giấc sau cơn mơ, từ gương mặt với một khoảng giá lạnh.



Cô mơ rất nhiều rất nhiều giấc mơ, loạn cào cào, không thành một thể thống nhất.



Cô mơ thấy con đường đá dài dằng dặc ấy. Hoa tuyết cầu rơi rụng như một cơn mưa. Trong mông lung hiện lên hình dáng của Niên Bách Ngạn. Anh đứng lặng nơi đầu ngõ, nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen đậm như chiếc ô trên tay anh.



Cô mơ thấy Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy mình, dịu dàng thủ thỉ bên tai cô: Diệp Diệp! Anh rất nhớ em!





Còn mơ thấy một đứa bé. Đó là một bé trai, tay xách ngọn đèn xanh xuất hiện trước mặt cô. Đôi giày đó đẹp đến mê mẩn. Giọng nói của cậu bé ấy bỗng trở thành giọng nói của Niên Bách Ngạn. Cậu bé giơ tay về phía, nói rằng: Đi theo anh nào!



Giấc mơ hư ảo đến hoảng hốt, còn thế giới khi tỉnh dậy lại yên ắng đến rùng rợn.



Tố Diệp nhớ, từng có một câu nói như thế này: Tình yêu vốn dĩ đâu có gì phức tạp, đi tới đi lui chẳng qua cũng chỉ có ba chữ. Nếu không phải “Anh yêu em”, “Anh hận em” thì cũng là “Thôi bỏ đi”, “Em khỏe chứ?”, “Xin lỗi em”.



Nhưng hôm đó Niên Bách Ngạn lại chẳng nói ra ba chữ nào trong số đó. Mà anh nói: Tôi mệt rồi! Vậy thì, ba chữ ấy có ý nghĩa gì đây?



Có được coi là chia tay không?



Hoặc có lẽ, anh cho rằng, với mối quan hệ như ngày hôm nay của họ, đã chẳng còn đáng dùng hai chữ “chia tay” để trang điểm cho những tình cảm xưa cũ. Cứ thế vứt đi thôi, bỏ mặc thôi…



Nếu không, tại sao anh lại mỉm cười dịu dàng với một người con gái khác trong phòng làm việc?



Mỗi lần nhắm mắt lại, Tố Diệp đều có thể nhớ tới lời nói của người thư ký đó. Trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh một cô gái trẻ trung, cười e thẹn dựa vào lòng Niên Bách Ngạn. Vòng tay đã từng thuộc về riêng cô ấy, đôi mắt tươi cười đã từng chỉ biết nhìn cô ấy, giờ tất cả đều dành cho một người con gái khác.



Đúng thế, sao anh có thể thiếu phụ nữ cơ chứ?



Với điều kiện của anh, muốn tìm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp cỡ nào cũng được.



Và vì thế, anh không còn tới đây nữa.



Nơi này, từ nay chỉ còn hơi thở của cô.



Tố Diệp không biết Niên Bách Tiêu có ở lại đội xe hay không, hoặc là cậu ta có bị Niên Bách Ngạn bắt ép quay về nước hay không. Thật ra, muốn biết được tin tức của người không khó. Nếu như cô muốn, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể tìm được Niên Bách Tiêu.



Nhưng cô không gọi.



Tuy thế, hằng ngày vẫn theo dõi tin tức đều đặn. Không có tin Niên Bách Tiêu tự sát.



Cô tình nguyện tin rằng, cuối cùng Niên Bách Ngạn đã đổi ý.



Khi cô gặp lại Niên Bách Ngạn đã là chuyện của hai tuần sau đó.


“Chính anh ta dạy cho anh biết thế nào là không từ thủ đoạn, thế nào là thương trường như chiến trường, vì lợi ích, để có thể đạt được mục đích, có thể tận dụng tất cả các loại thủ đoạn, lợi dụng các loại tình cảm.” Ánh mắt Kỷ Đông Nham bi thương: “Thế nên từ trước nay, anh vẫn lo em sẽ bị tổn thương.”



Hơi thở của Tố Diệp có chút khó nhọc, trái tim cũng bị dồn ép nặng nề.



Cô không nói gì, chỉ chậm rãi uống nước dưa hấu, nhưng bỗng nhiên cảm thấy nó vừa lạnh vừa đắng.



Rất lâu sau cô mới lên tiếng, giọng nói rất khẽ: “Tôi đã nhìn thấy… anh ấy và Joey đi cùng với nhau.”



Kỷ Đông Nham không mấy kinh ngạc, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ hừ một tiếng rất khẽ.



“Tôi không hiểu… Rốt cuộc họ có quan hệ gì. Trước đây tôi thấy cô ta và anh ở bên cạnh nhau.” Cô như một linh hồn, im lìm lặng lẽ.



Kỷ Đông Nham uống cạn ly rượu trong tay. Sau khi đặt xuống, anh ta nói: “Joey, chỉ cần cô ta muốn, cô ta có thể ở bên cạnh bất kỳ người đàn ông nào.”



“Thế là ý gì?” Tim Tố Diệp như ngừng đập.



Kỷ Đông Nham nhìn cô cười khẽ: “Tình cảm của con người không còn như trước nữa, xa cách vài năm vẫn yêu nhau như thuở ban đầu. Xã hội càng ngày càng hiện thực, tình cảm cũng theo đó trở nên mỏng manh và rẻ mạt, nhất là với những cô gái sinh ra trong gia đình giàu có như Joey. Em phải tin rằng quan niệm tình yêu của cô ta chắc chắn luôn đan xen lợi ích.”



Tố Diệp cụp mắt xuống, nhưng bi thương thì dâng tràn.



Phải, cô đã chẳng nhìn thấu được nữa.



Kỷ Đông Nham thấy cô im lặng, bèn giơ tay nhẹ nhàng kéo tay cô lại, dịu dàng hỏi: “Còn em thì sao? Vẫn còn dành trái tim mình cho anh ta sao?”



Tố Diệp từ từ rút tay về, giọng nói rất nhẹ nhưng giống như đã dùng trọn sức lực còn lại của cơ thể: “Trên đời này, không có chuyện tình nào không chịu trăm ngàn vết thương.”



Hơn ba giờ chiều, Tố Diệp gọi một cuộc điện thoại tới phòng thư ký, hỏi xem Niên Bách Ngạn đã đi ăn trưa về chưa. Thư ký nói rằng tổng giám đốc đã quay về phòng làm việc rồi. Cô bèn ôm báo cáo đánh giá tâm lý đã đóng lại gọn gàng cùng một tâm trạng như đi viếng mộ vào trong thang máy.



Cô gõ cửa đi vào văn phòng. Niên Bách Ngạn đang gọi điện thoại, thấy cô vào anh bèn ra hiệu cho cô ngồi xuống.



Cô tiến lên, liếc nhìn chiếc áo sơ mi Niên Bách Ngạn đã thay ra. Anh không còn mặc chiếc áo ở buổi họp sáng nay. Cùng là màu đen nhưng kiểu dáng có chút khác biệt. Chỉ một chút xíu ấy thôi cũng đã tiết lộ rất nhiều thông tin.



Anh đã thay áo.



Tại sao phải thay áo? Chỉ ăn một bữa cơm mà cần phải thay áo sao?



Tim Tố Diệp bí bách, nhất thời cảm thấy khó thở. Khó khăn lắm cô mới thở được một hơi thì ruột gan cũng theo đó cồn cào. Cô đặt nghiêm chỉnh tập tài liệu lên mặt bàn, quay người định đi.



Sau lưng vang lên tiếng Niên Bách Ngạn đặt điện thoại xuống, ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của anh: “Tại sao chỉ có báo cáo tâm lý?”



Tố Diệp dừng bước, quay đầu nhìn anh.



Anh đang lật xem. Tờ giấy phát ra những tiếng sột soạt theo từng ngón tay mảnh khảnh của anh. Đầu mày anh nhíu lại rất chặt. Thấy cô không trả lời, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ không vui: “Kế hoạch của quý tới đâu?”



Đầu óc Tố Diệp trong giây lát chưa kịp định hình, mãi một lúc sau cô mới lắp bắp được một câu: “Chẳng phải anh nói anh chỉ cần báo cáo tâm lý quý một thôi sao?”



Nét mặt Niên Bách Ngạn càng lúc càng nghiêm nghị. Anh đóng luôn tập tài liệu lại: “Trong buổi họp, chính em nói em đã hoàn thành báo cáo tâm lý và dự thảo kế hoạch.”



Tố Diệp nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình từng nói câu này trong buổi họp. Cô phản bác: “Em chưa từng nói!”



Cô nhớ là thư ký nói với cô Niên Bách Ngạn chỉ cần xem báo cáo tâm lý quý một, nhưng vừa dứt lời, cô lại loáng thoáng nhớ ra anh có nhắc tới bản kế hoạch.



Niên Bách Ngạn không lên tiếng nữa, dựa cả người ra sau ghế nhìn cô.



“Lúc trước anh không yêu cầu em làm bản kế hoạch cho quý sau.” Tố Diệp cảm thấy anh đang cố tình gây khó dễ.



“Cần bao lâu?” Niên Bách Ngạn bất ngờ hỏi một câu như thế.



Câu hỏi ấy làm Tố Diệp mơ màng. Bao lâu? Chuyện gì cần bao lâu?