Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 11482 : Chúng ta muốn ở bên nhau khó đến vậy sao?

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Tố Diệp không hoảng sợ, trong lòng cô chỉ còn lại sự phẫn uất. Từ nỗi đau trong giấc mơ tới những cái ôm hôn của thực tại, cô cảm thấy cả cơ thể và trái tim mình bắt đầu mỏi mệt, thế nên, cô bắt đầu căm hận anh.



Tại sao anh lại chen vào cuộc sống của cô? Nếu không gặp anh, bây giờ nhất định cô sẽ không đau khổ như thế này, nhất định sẽ không cảm thấy con người ta có ký ức cũng là một chuyện tàn nhẫn.



Họ đã chia tay rồi, thế thì nên chia tay rõ ràng, dứt khoát, tại sao anh còn tới chọc ghẹo cô? Còn đưa cô tới Tô Châu làm gì? Hứa Đồng nói với cô những chuyện ấy, khiến con tim muốn bình tĩnh lại đầy khó khăn của cô lại bắt đầu rối ren. Kết quả thì sao? Sau khi tới Tô Châu cô lại chẳng thấy mặt mũi anh đâu. Anh thật sự bận rộn với các cuộc tiếp khách, hay là phải ở bên cạnh Joey?



Vốn dĩ bến Phong Kiều, trăng cổ trấn, cô cũng không góp phần anh, vậy tại sao còn tới chọc vào cô?



Anh hại cô đến cả nằm mơ cũng đau khổ như vậy!



Chẳng phải anh mệt rồi sao? Chẳng phải anh rã rời rồi sao?



Vậy bây giờ anh đang làm gì đây?



Khi hơi thở của Niên Bách Ngạn phả xuống, Tố Diệp đẩy anh ra như phát điên. Cảm giác ươn ướt nơi khóe mắt còn chưa tan đi: “Anh đừng có uống tý rượu vào rồi giở trò say xỉn, cút ra! Anh cút ra ngoài đi!”



Niên Bách Ngạn đúng là đã uống rượu. Tuy chưa đến mức say túy lúy nhưng cũng đã hơi là ngà. Có hơi rượu, anh khác hẳn thái độ lãnh đạm thường ngày. Bàn tay lớn như chiếc kìm ghì chặt cổ tay cô, gương mặt cứ thế áp xuống.



Cô xoay mặt đi, né tránh bờ môi anh rơi xuống. Giọng nói ép ra từ cổ họng còn đôi chút nghẹn ngào: “Niên Bách Ngạn! Anh định làm gì?”



Niên Bách Ngạn nổi nóng, cởi cúc áo sơ mi, nghiến răng nói: ““Làm” em!”



Tố Diệp bàng hoàng. Anh rất ít khi kích động như vậy, cũng không bao giờ nói ra mấy lời đó. Trên đỉnh đầu là đôi mắt đỏ sọc mang hơi men của anh. Trông anh như một dã thú đang chờ được bộc phát. Gân xanh gồ lên trên trán, đôi mắt nhìn anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.



“Niên Bách Ngạn! Chúng ta chia tay rồi! Anh đi tìm Joey của anh đi!” Cô liều mạng chống tay lên ngực anh, nhưng anh dường như căng tràn sức mạnh, mặc cho cô đẩy thế nào anh vẫn không lay động.



“Chia tay ư? Ai đồng ý chia tay với em? Tố Diệp! Tôi cho em hay, tôi sẽ không để em đi. Tôi sẽ bám riết lấy em, cả đời này sẽ quấn chặt lấy em, bất luận em đi tới đâu tôi cũng sẽ như hồn ma quấn lấy em không em không buông!” Tay Niên Bách Ngạn rất khỏe. Khi say anh lại có thêm một phần phẫn nộ, gương mặt tuấn tú gần như biến hình.



Tố Diệp bật khóc, nước mắt như những hạt ngọc đứt dây. Mức độ đau thương đã vượt xa cảnh ly biệt trong mơ. Cô hét lớn: “Anh uống say rồi hay giả vờ hồ đồ vậy? Hôm đó em đã nói chia tay, chính anh nói được. Anh đã đồng ý chia tay rồi! Niên Bách Ngạn! Anh dựa vào đâu mà bám lấy em? Anh lấy tư cách gì để bám lấy em?”



Niên Bách Ngạn vẫn nghiến răng kèn kẹt. Anh cúi đầu, mở miệng cắn vào môi cô, làm cô đau đớn kêu khóc.



Anh thả cô ra, nhưng vẫn đè lên người: “Tố Diệp, tôi cho em hay! Tôi không hề say! Cảnh tượng hôm đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Em nói với tôi em muốn kết thúc, tôi đồng ý đó là vì tôi muốn kết thúc giao ước một năm hoang đường giữa em và tôi. Tôi không hề nói sẽ chia tay với em! Chưa một ngày nào tôi đồng ý chia tay. Em vẫn là bạn gái của Niên Bách Ngạn này, vẫn là người phụ nữ của Niên Bách Ngạn này. Em muốn đá tôi ư, đừng hòng!”



“Niên Bách Ngạn, anh khốn kiếp!” Tố Diệp bàng hoàng khi mình bị lừa. Cô trợn tròn mắt nhìn anh giận dữ.



Nhưng anh lại gào lên với cô: “Đúng! Tôi khốn kiếp đấy! Đó là vì tôi phát hiện mình sắp mất em rồi! Em tưởng hai tuần nay tôi sung sướng lắm sao? Không hề! Ngay từ khi ở Hàng Châu, cuộc đời tôi đã hoàn toàn rơi xuống vực sâu rồi! Dựa vào đâu mà em có thể nói nhẹ như không như vậy? Em không cần tôi nữa sao? Không yêu tôi nữa sao? Nếu em đã không cần tôi, không yêu tôi nữa, thì vì cớ gì không dọn ra khỏi căn nhà của tôi? Tối qua và tối nay tại sao lại ngủ trong căn phòng này? Em nhìn thấy Joey tại sao đến cơm cũng nuốt không trôi? Tại sao vẫn còn làm nũng tôi theo thói quen? Tại sao em phải khóc? Lẽ nào em không còn một chút cảm giác nào với tôi sao?”



Từng câu nói của anh đều ép người ta vào đường cùng. Tố Diệp rất muốn đáp trả mạnh mẽ, nhưng vừa mở miệng ra cô lại càng khóc dữ hơn, gần như không thể nói nên lời. Bàn tay lớn ấm áp của anh làm cô nhung nhớ, hơi thở của anh làm trái tim cô quặn thắt.



“Anh không thể đối xử với em như vậy… Anh quá tàn nhẫn rồi…” Cô gần như òa lên nức nở.



Niên Bách Ngạn kéo áo cô: “Tôi có thể, vì em là bạn gái của tôi, là người con gái của tôi. Tôi có thể đối xử với em như vậy. Tố Diệp! Người thật sự tàn nhẫn là em. Là em vốn không chịu cho tôi cơ hội, là em vốn không cảm nhận được tình yêu của tôi!”



Tố Diệp đang định kêu lên thì nụ hôn của Niên Bách Ngạn đã ập xuống, không để cho Tố Diệp có bất kỳ đường nào thoái lui.



Cô không thể cựa quậy, chỉ biết chảy nước mắt như một đứa trẻ, giống như uất ức của bao tháng nay đều đã tuôn trào, chảy tràn ra ngoài.




Bóng anh cao lớn, rắn rỏi, đứng sững giữa đám đông. Từ xa nhìn lại, khiến người ta không thể nào quên.



Khoảnh khắc ấy, tâm tư của cô vững như bàn thạch.



Tố Diệp hít sâu một hơi. Không khí theo đó len vào tim gan.



Chiếc giày cao gót khẽ nện lên đường đá, vang lên những tiếng giòn tan. Con đường dài gần như không một bóng người đang khiến cô thêm cô quạnh. Yêu một người, sao có thể yêu đến cô liêu như vậy chứ? Sao lại giống như, cho dù anh ở bên cạnh, cô vẫn mang trong mình nỗi đau vì phải cách xa?



Con ngõ sâu hút hình như cũng cảm thấy quạnh vắng trong cơn mưa. Nó giống hệt con ngõ nhỏ trong giấc mơ của cô.



Đến nỗi dường như Tố Diệp có thể nhìn thấy một bé gái đang ngồi trong góc tường, run lên vì lo sợ. Một bé trai xách một ngọn đèn bước tới, cuối cùng dừng lại trước mặt bé gái ấy.



Anh trai ấy…



Có ở trên đời này không?



Nếu không có thực, tại sao cô lại cảm thấy nơi đây rất thân quen? Tại sao mỗi lần tới đây tim cô lại đau đớn vô cùng? Chỉ vì Niên Bách Ngạn thôi sao?



Cô bỗng nhiên thấy mệt mỏi.



Tố Diệp định quay về khách sạn. Cô gọi cho Hứa Đồng bảo cô ấy đừng tới nữa. Cô che ô, bắt xe trở về.



Hứa Đồng không hổ là trợ lý tốt. Cô ấy đã giúp cô bật nước nóng, rồi bảo khách sạn rắc hoa tuyết cầu vào bồn tắm. Cánh hoa khô chìm trong nước nóng, từng lá từng lá cố gắng bung ra, đẹp như tuyết trắng.



Vẫn ở cùng một phòng với Niên Bách Ngạn. Sau khi thu dọn xong xuôi cho cô, Hứa Đồng tạm thời rời đi, rồi báo nhà bếp làm mấy món ngon mang vào phòng.



Tố Diệp nhớ lại tối qua, tim bỗng nhiên đập thình thịch. Thật ra là vì không biết phải đối mặt ra sao.



Cô ăn chút đồ, rồi nhàm chán ôm máy tính xem phim. Mưa ngoài trời mỗi lúc một lớn, đập loạn lên ô cửa sổ. Tố Diệp quay đầu nhìn ra ngoài, nhất thời có chút thất thần.



Chuông điện thoại kêu rất lâu, Tố Diệp mới phản ứng lại. Cô lấy lên xem, hóa ra là mợ.



Tố Diệp điều chỉnh lại cảm xúc, vội vàng nhận máy.



“Tiểu Diệp à! Giờ con đang ở đâu?” Giọng mợ Phương Tiếu Bình rất thấp.



Tố Diệp nói mình đang ở Côn Sơn.



Còn chưa đợi cô nói hết câu, Phương Tiếu Bình đã bật khóc ở đầu kia điện thoại, làm Tố Diệp hết hồn. Không còn cảm xúc bi thương gì nữa, chỉ còn lại một dự cảm chẳng lành.



“Mợ! Đã xảy ra chuyện gì rồi? Mợ đừng khóc!” Cô sốt ruột.



Phương Tiếu Bình khóc nấc lên, lời nói cũng ngắt quãng: “Tiểu Diệp à! Xảy ra chuyện rồi… Xảy ra chuyện rồi!”



Tim Tố Diệp như bị ai giẫm nát, một tiếng nổ đinh tai vang lên trong đầu cô...