Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 11488 : Vậy em muốn anh lấy ai?

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Phòng hội nghị, tầng 17 của khách sạn.



Niên Bách Ngạn đã làm việc cả đêm cộng thêm sáng sớm hôm nay. Trừ hơn hai giờ sáng anh được về phòng chợp mắt một lúc, toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong phòng họp.



Tối qua họ tập trung thảo luận về vấn đề công phá kỹ thuật.



Bất kỳ ai cũng không thể ngờ, trong trấn Thiên Đăng bé nhỏ này, tại một phòng họp ở một khách sạn gần cổ trấn đang tập hợp những nhà thiết kế với đẳng cấp hàng đầu thế giới. Ngoài ra còn có những nghệ nhân thêu thùa.



Trước khi hai giờ sáng, buổi thảo luận liên quan tới vấn đề kỹ thuật mới tạm thời kết thúc. Sau khi tiễn các nhà thiết kế và các nghệ nhân đi khỏi, anh ngủ được khoảng hai tiếng đồng hồ rồi lại lên đây mở cuộc họp trực tuyến.



Làm việc lâu năm dưới sự quản lý của Niên Bách Ngạn, mọi người đều đã quen. Các nhân viên cốt cán của bộ phận kỹ thuật và bộ phận thị trường đều có mặt trước màn hình. Ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề. Nhưng trông Niên Bách Ngạn thì có vẻ mệt mỏi. Mắt anh đỏ quạch, cà vạt bị anh bực bội vứt sang một bên. Cúc áo sơ mi cũng mở tung mấy nút, để lộ ra không ít cơ bắp chắc chắn.



Mùa hè, trời sáng rất sớm.



Không còn mưa nữa. Có những tia nắng nhạt nhòa hắt vào từ ô cửa sổ.



Trong màn hình đang phát buổi ký kết quán quân văn hóa sản phẩm cao cấp của Kỷ Đông Nham. Cả viên kim cương hiếm có đó cũng đang lấp lánh, rực rỡ dưới ánh đèn huỳnh quang.



Niên Bách Ngạn không nhìn vào màn hình. Anh đứng dậy, kéo cánh cửa chớp xuống.



Tia sáng yếu ớt đã hoàn toàn bị chặn ở ngoài. Còn cõi lòng anh lại càng phiền muộn hơn.



Đoạn clip kết thúc, các nhân viên chìm vào im lặng.



Niên Bách Ngạn châm một điếu thuốc, đi tới trước màn hình máy tính. Anh không ngồi xuống mà đặt tay lên lưng chiếc ghế tựa, nhả ra một làn khói: “Mọi người có ý kiến gì về chuyện này?”



Nét mặt của các nhân viên tham gia buổi họp ai nấy đều kỳ lạ. Không phải họ không dám trả lời câu hỏi của Niên Bách Ngạn. Họ chỉ cảm thấy từ sáng sớm tới giờ, sếp của họ rõ ràng có chút bực dọc. Anh hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, đi đi lại lại.



Thật ra, điều họ muốn nhắc sếp mình hơn là, bây giờ đang là buổi họp trực tuyến. Anh cứ đi qua đi lại như thế, họ nhìn vào quả thực bị chóng mặt.



Tuy rằng Niên Bách Ngạn có hơi thiếu tập trung, nhưng dù sao cũng đang làm việc, lại đang họp, thế nên anh vẫn đang đợi các câu trả lời. Các nhân viên cũng không dám đoán già đoán non tâm sự của anh, bèn lần lượt nói lên suy nghĩ của mình.



Cuối cùng Niên Bách Ngạn vẫn phải quay lại ghế, nói với họ, anh đang lắng nghe.



Sau khi người của bộ phận thị trường phát biểu xong, anh bèn dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, khẽ nói: “Chiếc nhẫn chủ chốt này, theo như tôi được biết đã được sưu tập tại Tỷ Hối gần mười năm. Bây giờ Kỷ Đông Nham công bố với bên ngoài, cần phải đặc biệt theo sát bộ phận thiết kế và bộ phận thị trường của bên đó.”



Giám đốc Vương của bộ phận thị trường lập tức báo cáo: “Sau khi tin tức được tiết lộ, chúng tôi cũng đã cho người theo sát, nhưng bộ phận thị trường bên đó chưa có động tĩnh gì.”



“Ừm.” Niên Bách Ngạn như suy nghĩ chuyện gì đó.



“Tổng giám đốc! Có lẽ nào Kỷ Đông Nham chỉ tung hỏa mù?” Một nhân viên khác nói.



Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên chắc chắn: “Tôi hiểu rõ Kỷ Đông Nham hơn ai hết. Cậu ta tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện vô vị chỉ để lãng phí thời gian.”



“Vậy thì chúng ta chỉ còn cách để bộ phận quan hệ quan sát bên đó thôi.”



Niên Bách Ngạn gật đầu.



Cuộc họp trực tuyến vừa kết thúc, mấy nhà thiết kế và các nghệ nhân đợi từ lâu bèn đi vào. Họ cũng chỉ nghỉ ngơi một chút thời gian. Sau khi chợp mắt một lúc, họ lại quay về tiếp tục chủ đề thảo luận.



Mà lúc này, ngoài cửa sổ, trời đã sáng trắng.



Mặt trời vọt ra từ phía đường chân trời. Quầng sáng vàng rực trùm lên khắp trấn Thiên Đăng.



Lớp thủy tinh công nghiệp dày cộp của khách sạn đã chắn mọi tạp âm, ngăn cách nơi nghiêm túc này và những tiếng ồn ào ngoài khách sạn thành hai thế giới riêng biệt.



Niên Bách Ngạn lại bắt đầu nhập tâm vào vấn đề công phá kỹ thuật.



Khi lần lượt các vấn đề đã được giải quyết tạm ổn thì Hứa Đồng gọi điện tới.



Niên Bách Ngạn nghe máy.



Hứa Đồng báo với anh Tố Diệp đã thức dậy, cô ấy đã dặn Tố Diệp thu dọn đồ đạc.



Niên Bách Ngạn trầm mặc.



Hứa Đồng không kết thúc cuộc điện thoại ngay mà cuối cùng khẽ hỏi một câu: “Tổng giám đốc! Anh thật sự không quay về Bắc Kinh sao?”



Niên Bách Ngạn nhíu mày, giơ tay rút một điếu thuốc, ngậm lên miệng, châm lên. Làn khói xanh làm mờ đôi mắt anh. Rồi anh khẽ dặn dò một câu: “Chắc là cô ấy ngủ không ngon giấc đâu, trên đường về chăm sóc cô ấy một chút.”



Hứa Đồng cũng nghe ra ý của anh. Cô ấy nhận lời, cũng không hỏi nhiều thêm.



Di động được đặt sang một bên.


Đợi Tố Diệp đi vào phòng tắm, Niên Bách Ngạn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.



Thật ra, lúc ở trong phòng họp, cuối cùng khi đợi được cô chạy tới nói rằng: Em không muốn anh lấy Joey!, Niên Bách Ngạn cảm thấy mọi u uất trong quãng thời gian này sắp tan biến rồi.



Bao hồi hộp, lo âu và bất an trong lòng cũng mọc cánh bay mất.



Thật ra anh cũng chẳng hiểu sao lại lấy Joey ra làm bia đỡ đạn. Có lẽ vì anh phát hiện Tố Diệp rất khó chịu với Joey? Câu nói này giờ nghĩ lại anh vẫn còn thấy rùng mình. Nếu Tố Diệp thật sự lựa chọn rời xa anh, anh sẽ cưới Joey thật sao?



Anh thật sự sẽ không đi tìm cô nữa, mặc kệ cô sống tốt hay dở?



Thậm chí, có một ngày khi anh biết cô lấy người khác, anh dám đảm bảo mình sẽ không tới phá đám cưới?



Đây là một ván cược không có đường lui.



Cũng may… anh đã thắng!



Khi Tố Diệp tắm rửa xong, đi ra ngoài, cô nhận ra Niên Bách Ngạn cũng đã tắm qua. Anh thay một chiếc sơ mi và quần dài mới. Tuy rằng mắt anh vẫn còn đỏ, nhưng sau khi cạo râu sạch sẽ, trông anh có tinh thần hơn nhiều.



Hành lý đã được thu dọn xong xuôi.



Của cô.



Và… của anh nữa.



Tim cô khẽ đập vào lồng ngực.



Cô quay đầu nhìn bàn uống nước. Ví tiền và điện thoại của anh cũng đã được cất gọn.



Nói vậy là…



Anh sẽ đi cùng cô?



“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau thay quần áo đi, bữa sáng phải ăn trên xe thôi.” Niên Bách Ngạn nói.



Tố Diệp nhìn anh một cái rồi đi thay quần áo.



Nhìn theo bóng cô, ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên dịu dàng.



Một lát sau, cô thay xong xuôi, trong tay ôm bộ áo ngủ tối qua, dè dặt nói: “Còn bộ này… vẫn chưa xếp vào.”



Niên Bách Ngạn giơ tay ra.



Cô đưa váy ngủ cho anh. Anh đón lấy, gấp gọn, rồi đặt luôn vào hành lý của mình.



Động tác ấy khiến tim Tố Diệp đập rộn ràng. Vẫn hơi đau, nhưng đã có một chút ấm áp.



Xe đi về Tô Châu.



Lần này, không có bất kỳ nhân viên nào đi theo, ngoại trừ Hứa Đồng.



Thế nên Niên Bách Ngạn và Tố Diệp ngồi cùng một xe, Hứa Đồng ngồi đằng trước.



Viên kim cương lúc tới được bảo vệ cẩn mật cũng đã được sắp xếp một chỗ ổn định dành cho việc thiết kế.



Cứ như vậy, họ lên đường nhẹ nhàng.



Trước sau không còn nặng nề những chiếc xe bảo vệ.



Trên xe, Tố Diệp chỉ ăn đơn giản. Người đàn ông bên cạnh vẫn lặng im. Cô không thể đoán được suy nghĩ của anh, nhưng việc anh cùng về Bắc Kinh với cô cũng ít nhiều khiến cô yên tâm hơn.



Máy bay vẫn đợi ở chỗ cũ, xem ra đã đợi nhiều giờ.



Một đoàn người đi lên máy bay.



Khi máy bay vọt lên những đám mây, tim Tố Diệp cũng theo đó thắt lại.



Những ngón tay giá lạnh nhanh chóng được Niên Bách Ngạn ủ ấm trong lòng bàn tay. Anh tiện đà ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Ngủ một lát đi!”



Tố Diệp mềm oặt dựa vào ngực anh. Mùi hương thanh mát của anh đã an ủi tâm trạng cô. Còn cả giọng nói của anh nữa, trầm thấp, dịu dàng, xua tan mọi lo lắng và căng thẳng đang dâng lên trong cô một cách thần kỳ.



Có lẽ thật sự mệt mỏi, khi áp mặt vào ngực anh, mí mắt Tố Diệp cũng đánh nhau.



Rồi, cô chìm dần vào giấc ngủ sâu...