Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 11490 : Cả đời này chỉ cần hết lòng yêu anh là được
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Từ phòng bệnh của Tố Đông đi ra, Phương Tiếu Bình tiễn hai người họ ra đại sảnh của bệnh viện. Từ đây có thể nhìn thấy những bệnh nhân từ vườn hoa đi dạo trở về. Họ được người thân đẩy bằng xe lăn, đội mũ trên đỉnh đầu, sắc mặt nhợt nhạt, phờ phạc. Khi họ đi qua người Tố Diệp, dường như cô có thể cảm nhận được mùi vị của cái chết.
Ra khỏi cửa, Tố Diệp không để mợ tiếp tục tiễn nữa.
Cô dừng bước, hít sâu một hơi để làm dịu cảm giác ngột ngạt trong lòng: “Mợ! Con nghe Tố Khải nói hai người đã quyết định. Bệnh tình của cậu thật sự không thể làm phẫu thuật sao?”
Nếu có thể làm phẫu thuật, chứng tỏ vẫn còn hy vọng. Điều đáng sợ nhất là, ngay cả bác sỹ cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận khó xử là chờ đợi và quan sát.
Sau khi nghe thấy những lời này, bà ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn. Sắc mặt của anh không có gì khác biệt. Bà suy nghĩ rồi nói: “Ban đầu bác sỹ nói có thể xem xét việc làm phẫu thuật. Nhưng về sau, chẳng phải Bách Ngạn đã tìm chuyên gia tới hội chẩn sao? Sau khi chuyên gia xem qua kết quả thì cho rằng bệnh tình đã rất nghiêm trọng rồi. Tế bào ung thư đã lan sang bên phổi còn lại. Tình hình như vậy không thể tiến hành phẫu thuật được. Cách duy nhất để điều trị chính là xạ trị và hóa trị. Vị bác sỹ Đông Y của bệnh viện Hiệp Hòa mà Bách Ngạn giới thiệu cũng nói, muốn bệnh nhân tiếp nhận xạ trị và hóa trị, kết hợp với trị bệnh bằng Đông y, thực chất chỉ là để nâng cao khả năng miễn dịch. Còn muốn chữa dứt điểm hoàn toàn là điều không thể. Có Đông y phụ giúp là để bệnh nhân trước khi ra đi không phải đau đớn…”
Nói tới đây, Phương Tiếu Bình cúi đầu, giơ tay gạt nước mắt.
Cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực mỗi lúc một rõ nét. Tố Diệp cảm thấy mỗi lần hít thở đều vô cùng khó khăn.
“Thật sự không còn bất kỳ cách nào nữa sao?” Cô hỏi Niên Bách Ngạn.
Từ trước tới nay, cô luôn cho rằng không có việc gì Niên Bách Ngạn không thể làm được. Thế nên vào lúc này, cô cũng ích kỷ đem toàn bộ hy vọng ký gửi vào Niên Bách Ngạn. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, mình hỏi như vậy, dựa dẫm như vậy, chẳng qua chỉ là muốn tìm một chút ký thác tinh thần mà thôi.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt tái xanh của cô, giơ tay cài mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, hồi lâu không nói gì.
Tố Diệp cảm thấy trời đất như tối sầm lại. Cô cất giọng khàn khàn: “Em có thể đưa cậu ra nước ngoài, nước ngoài…”
Phương Tiếu Bình sững người.
Niên Bách Ngạn chỉ khẽ nâng gương mặt cô lên: “Anh đã gửi fax hồ sơ bệnh án của cậu tới các chuyên gia ở nước ngoài. Kết quả chẩn đoán của họ thật ra cũng không khác gì trong nước.”
Tinh thần Tố Diệp hoảng loạn, đầu cô ong ong.
“Tiểu Diệp à! Ý của cậu và Tiểu Khải là không muốn để cậu con phải khổ sở nữa. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, mợ cũng đã nhìn thấy những bệnh nhân phải làm xạ trị, hóa trị. Đó thật sự không phải nỗi đau người thường có thể chịu đựng nổi. Con nghĩ mà xem, giết chết hết tất cả các tế bào dù tốt dù xấu trên cơ thể, liệu có không đau được không? Mợ và nó định dùng thuốc Nam để khống chế. Bây giờ cậu con vẫn chưa biết sự tình, thế nên tinh thần vẫn chưa suy sụp. Con làm tâm lý mà, con phải biết tâm lý của người bệnh là quan trọng nhất. Một khi thật sự đẩy cậu vào phòng hóa trị, cậu chắc chắn sẽ hiểu ra bệnh tình của mình. Tới lúc ấy mà kiệt quệ, bệnh đã không chữa được, mà những ngày tháng sau đó cũng chỉ có thể sống trong đau khổ mà thôi.”
Tố Diệp hoang mang, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng: “Con nhớ hình như phòng nghiên cứu y học của trường con có vị tiến sỹ chuyên cấy ghép tế bào…”
Niên Bách Ngạn nhìn cô đau lòng, rất lâu sau mới khẽ gọi tên cô: “Diệp Diệp…”
“Cái cấy ghép tế bào mà con nói, mợ cũng nghe chuyên gia nói rồi. Kỹ thuật này không phải có thể ngăn ngừa tế bào ung thư gia tăng, giống như ung thư phổi là không thể.” Phương Tiếu Bình khẽ ngắt lời Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn thở dài, nhẹ nhàng nói: “Diệp Diệp! Hãy tin anh! Chỉ cần có thể nghĩ ra cách gì, anh sẽ lập tức đi làm ngay.”
Cô ghét cái điệu bộ hờ hững của anh!
Nếu đã thiệt thòi về hành động thì ăn nói ít nhất cũng nên chiếm thế thượng phong một chút chứ?
Niên Bách Ngạn nghe xong không hề giận dữ. Anh giơ tay lên, bất thình lình cốc vào đầu cô một cái. Tố Diệp đau đến nhe răng, đập lại anh coi như đánh trả, rồi cao giọng tố cáo: “Anh đánh phụ nữ?!”
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười: “Em thẹn quá hóa giận phải không? Từ lúc em cầu hôn anh đến giờ, vẫn chưa nuốt được cục tức này xuống phải không?”
“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp trợn trừng hai mắt: “Ai cầu hôn anh hả?”
“Sáng sớm nay, trước mặt rất nhiều người trong phòng họp!” Niên Bách Ngạn đáp nhẹ như không.
Tố Diệp căng thẳng: “Đó không phải là cầu hôn, không phải!”
“Ơ? Thế không gọi là cầu hôn gọi là gì?” Niên Bách Ngạn bật lại.
Tố Diệp nhất thời cứng họng. Đến cô làm xong còn cảm thấy không khác gì cầu hôn, trách chi người ta hiểu lầm. Cô liếm môi, để mặt mình được dài thêm một chút, bèn nghiến răng nói: “Em kết hôn không phải vì em yêu anh, không phải!” Có cảm giác chỉ lặp lại câu trước đó.
Niên Bách Ngạn hiếm khi tâm trạng vui vẻ. Anh gật đầu: “Được, anh biết rồi!”
“Anh biết ư? Không yêu anh cũng được sao?”
Niên Bách Ngạn cong môi đáp: “Cả đời người lần đầu tiên được người ta cầu hôn, cảm giác thành công này vượt qua tất cả.”
Mặt Tố Diệp lập tức đỏ bừng. Một giây sau cô đấm liên tiếp vào người anh.
Anh tránh không được, đành giơ một tay ra ôm chặt lấy cô.
“Tiểu nha đầu! Anh đang lái xe đấy, em định mưu sát chồng à?”
Tố Diệp lập tức ngồi im, tim đập thình thịch, để mặc anh ôm mình như vậy.
Thấy cô ngoan ngoãn hơn, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, nắm chặt tay cô.
“Tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?” Anh khẽ hỏi.
Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra dụng ý của anh, sống mũi chợt cay xè…