Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 11504 : Tội đồng phạm thực sự đáng ghét
Ngày đăng: 11:50 19/04/20
Khi trước, ngày con gái về nhà mẹ là chuyện lớn. Vợ chồng mới cưới sẽ mua đủ loại quà cáp để biếu gia đình nhà vợ. Còn nhà vợ cũng chuẩn bị những món quà phong phú khác để tặng lại họ. Có một phong tục như vậy đã tồn tại. Đương nhiên, Trung Quốc rộng lớn như thế, các phong tục của miền Bắc và miền Nam cũng có sự sai khác, ngay tập tục về nhà vợ này cũng khác nhau một trời một vực. Nhưng ở phương Bắc, có một điều về cơ bản là thống nhất, đó chính là vợ chồng mới cưới không thể ngủ lại nhà vợ, phải nhanh chóng về nhà chồng trước khi mặt trời xuống núi. Dĩ nhiên, bây giờ rất nhiều người không còn chú ý tới những phong tục này nữa, cứ ăn uống no nê, chẳng quan tâm mặt trời lên núi hay xuống núi.
Cứ lấy cả một bàn đầy ắp rượu thịt mà Tố Đông đã chuẩn bị làm ví dụ thì bữa cơm về nhà này chẳng biết sẽ ăn tới mấy giờ.
Tay nghề nấu nướng của Tố Đông trước giờ vẫn rất tốt. Ông chính là kiểu người không làm thì thôi, đã làm nhất định sẽ khiến ai nấy đều kinh ngạc. Thường ngày cơm nước đều do Phương Tiếu Bình chuẩn bị. Chỉ có những dịp quan trọng, Tố Đông mới bộc lộ tuyệt chiêu.
Từ trước tới nay, Tố Diệp luôn thích ăn những món Tố Đông làm. Cô hay nói với cậu: Cậu à! Cậu nấu ngon thật đấy, sau này cậu bao cả nhà bếp đi!
Nghe được câu ấy, Tố Đông vô cùng đắc ý. Ông nói với Tố Diệp, cao thủ luôn xuất hiện vào những thời khắc quan trọng nhất, sao có thể tùy tiện để lộ kiếm được? Đúng như câu nói “món ngon không dễ có”. Thường xuyên ăn những món bình dân, thi thoảng được thưởng thức mỹ vị mới cảm nhận được cái tinh túy chất chứa bên trong.
Lần nào câu nói ấy cũng bị nhận một màn nện tàn bạo của mợ Phương Tiếu Bình.
Một bàn đầy thức ăn cùng rượu Mao Đài, kết hợp với mấy câu kinh kịch cậu không nhịn được ngâm lên, không khí còn vui vẻ hơn đón năm mới. Phải! Bữa cơm tất niên Tố Diệp không được ở bên cạnh cậu mợ, hôm nay coi như bù đắp hoàn toàn rồi.
Tố Đông là mẫu đàn ông phương Bắc điển hình. Cho dù không có việc gì, ông cũng thường xuyên nhấm nháp chút rượu. Thường ngày Tố Khải bận rộn công việc, không có thời gian uống rượu cùng ông. Hôm nay không những có Tố Khải còn có cả Niên Bách Ngạn. Tố Đông vui lắm, bày ra ba chai Mao Đài, khí thế tựa hồ “không say không về”.
Làm cho Tố Diệp dựng hết tóc gáy.
Tới lúc rót rượu, cô dặn dò Niên Bách Ngạn: “Anh uống ít thôi đấy!” Dạ dày của anh không tốt.
Niên Bách Ngạn cười: “Hiếm khi được uống rượu cùng người nhà, tối nay dù thế nào anh cũng phải uống cùng cậu.”
Tố Đông biết anh thường xuyên phải tiếp khách, bèn nói: “Được được được! Hôm nay chúng ta không lấy uống say làm mục đích, chủ yếu là uống vui, biết không?” Sau đó ông chỉ vào Tố Diệp: “Nếu không vợ con xót đấy!”
“Cậu!” Tố Diệp đỏ mặt: “Con chỉ nghĩ tới chuyện anh ấy lái xe tới đây thôi!”
“Thuê tài xế!” Phương Tiếu Bình vô cùng hào sảng: “Tiểu Diệp cũng uống một chút đi!”
Tố Diệp ngửi thấy mùi thơm của rượu Mao Đài là đã bồng bềnh rồi. Cô vừa định gật đầu thì Niên Bách Ngạn nói: “Cô ấy không uống được, để cô ấy lái xe.”
Cô nghẹn lời.
“Trong vòng một năm không được uống rượu!” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh lại.
Tố Diệp mím môi. Đáng ghét!
Tố Đông và Phương Tiếu Bình không hiểu. Niên Bách Ngạn bèn kể lại một lần cho họ nghe tất cả những việc làm của cô đêm tân hôn. Nghe xong, Phương Tiếu Bình hoàn toàn đánh bay suy nghĩ để cô uống rượu, lập tức đổi ly rượu trước mặt cô thành nước hoa quả.
Tố Diệp bày ra vẻ mặt tiếc nuối. Có cần thiết phải thế không? Làm gì đến nỗi thái quá thế!
Họ cứ thế vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện. Tố Đông tán dóc như thần, các chuyện trên trời dưới đất. Tố Diệp yên lặng lắng nghe, không bộc lộ cảm xúc gì. Tới khi họ hỏi đến chuyện tuần trăng mật, cuối cùng cô đã tìm được cơ hội.
“Con không muốn đi tuần trăng mật!” Cô chậm rãi nói một câu.
Tố Đông và Phương Tiếu Bình ngơ ngác nhìn nhau. Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô.
Tố Diệp không vội nói gì. Cô gắp một miếng thức ăn. Rõ ràng biết thừa mọi người đang đợi cô giải thích, nhưng cô cứ tà tà.
Cuối cùng, Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Đang yên đang lành sao lại không muốn đi tuần trăng mật?” Sáng sớm mai là xuất phát rồi. Đây là chuyện họ đã bàn bạc xong xuôi từ lúc ở nhà. Chính vì cô đã đồng ý, thế nên anh mới sắp xếp lịch trình đâu vào đó rồi.
Tố Diệp im lặng, cúi đầu ăn cơm.
Phương Tiếu Bình sốt ruột. Bà sợ hai đứa giận dỗi nhau, vội vàng nói: “Tiểu Diệp! Con đừng có trẻ con! Bình thường công việc bận rộn như vậy, nhân lúc mới cưới ra ngoài chơi thỏa thích cũng tốt lắm. Mợ và cậu con còn đang đợi nhận quà của con mà.”
Tố Diệp buông đũa xuống, thở dài: “Bệnh tình cậu bây giờ như vậy, con làm gì có tâm trạng đi chơi. Thế nên con muốn khoảng thời gian này được ở lại đây, có thể chăm sóc cho cậu.”
Tất cả mọi người đều ngẩn người. Chẳng mấy chốc, nét mặt Phương Tiếu Bình là ngượng ngập nhất.
“À… Tiểu Diệp à! Cũng không thể nói như vậy được! Cậu ấy à… Con cũng biết, chỉ bị viêm phổi thôi, giờ chẳng phải đã khỏe rồi sao? Nếu không sao bác sỹ cho cậu ra viện, đúng không? Con cứ đi chơi đi, chơi thoải mái, đừng vướng bận gì chuyện sức khỏe của cậu.” Tố Đông cũng không còn dáng vẻ hăm hở ban nãy, khi nói thi thoảng lại cười trừ.
Lòng tham của con người không bao giờ có đáy. Ăn no rồi muốn có nhà, có nhà rồi muốn có xe, có xe rồi lại muốn có địa vị, có được địa vị lại cần quyền thế, có cả quyền thế lại muốn giàu có hơn nữa. Nhưng người ta quên mất, sức khỏe mới là thứ nền tảng nhất. Con người luôn để quên mất những thứ đáng trân trọng nhất trong cuộc hành trình kiếm tìm mù quáng. Ví dụ như sức khỏe, ví dụ như gia đình đoàn viên hay một cuộc sống bình yên.
Quãng thời gian đó Tố Diệp luôn nghĩ, nếu thật sự có thần linh, nếu thật sự có tín ngưỡng, thì cô nguyện giảm mười năm, hai mươi năm tuổi thọ để đổi lấy sức khỏe cho cậu, cô nguyện dùng tất cả, tất cả để người thân được khỏe mạnh. Vì cô đã đánh mất quá nhiều, thế nên không muốn tiếp tục nhìn thấy người thân mình ra đi nữa.
Nhưng vào ngày đám cưới, cô nhìn thấy cậu bước đi còn nhanh nhẹn hơn ai hết, giọng nói còn vang vọng hơn ai hết, cả ngày chẳng thấy cậu ho tiếng nào. Thế là cô bắt đầu nghi ngờ, vả lại sao mợ lại đồng ý để cậu xuất viện? Tại sao Tố Khải lại bình tĩnh như vậy? Còn cả Niên Bách Ngạn nữa, anh không nhắc một chữ nào tới bệnh tình của cậu… Tất cả những điều ấy khiến cô nảy sinh ngờ vực. Cô bắt đầu nghi, cô đã bị lừa.
Kết quả, hôm nay thăm dò như vậy rốt cuộc cô đã biết mình bị lừa.
“Cậu mợ xin lỗi con còn không được hay sao?” Tố Đông vội vàng nói.
Tố Diệp bất giác nắm chặt tay cậu mợ: “Sau này cậu mợ thật sự đừng mang mấy chuyện bệnh tật này ra đùa nữa. Con chỉ cần cậu mợ khỏe mạnh thôi. Hai người có thể lừa con bất kỳ chuyện gì, nhưng chuyện này thì tuyệt đối đừng làm vậy, được không?”
“Được, được, được! Cậu biết con hiếu thảo mà!” Tố Đông và Phương Tiếu Bình vô cùng xúc động.
“Được rồi! Qua cơn mưa trời lại sáng, chúng ta cạn ly vì ai cũng mạnh khỏe nào!” Niên Bách Ngạn khẽ ôm Tố Diệp, nâng ly lên.
“Nào! Cạn ly!”
Niên Bách Ngạn chưa từng tiết lộ cho Tố Diệp biết địa điểm tuần trăng mật. Mặc cho Tố Diệp lăn lộn làm nũng đủ trò cũng không thể hỏi được chữ nào. Cô chỉ biết họ sẽ ra nước ngoài.
Nước ngoài?
Có biết bao nhiêu là thành phố, làm sao cô biết cụ thể họ sẽ tới đâu? Thế nên, khi Lâm Yêu Yêu nghe nói cô sẽ ra nước ngoài, liền nói ngay: Ấy, Tiểu Diệp! Mặt nạ của mình dùng hết rồi, nhớ mua giúp mình nhé, mình gửi tên hãng cho cậu. Tố Diệp nghe xong chỉ biết ủ dột nói: Tình yêu à! Đến mình còn chưa biết rõ mình sẽ đi đâu, lỡ như đó là một nơi khỉ ho cò gáy thì mình mang thịt người về cho cậu à?
Cô đã bị Lâm Yêu Yêu chê cười một trận.
Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau, khi cô còn đang say sưa ngủ, Niên Bách Ngạn đã lôi cô dậy khỏi giường để lên máy bay.
Mơ mơ hồ hồ, Tố Diệp chỉ biết mình đã đáp máy bay của một công ty hàng không của Mỹ. Khi tiếng thông báo bằng tiếng Anh tiêu chuẩn lọt vào tai cô, cô mới biết mình đang ngồi trên chuyến bay tới Chicago.
Chicago? Tố Diệp giật mình bừng tỉnh, phát hiện khoang hạng nhất của chuyến bay này quả thực thoải mái, còn người đàn ông bên cạnh thì đang ung dung đọc báo.
“Niên Bách Ngạn! Phải bay gần 13 tiếng đồng hồ à?” Cô to đầu. Đây cũng là lý do khi còn học ở nước ngoài, cô rất ít khi về nhà, thời gian ngồi trên máy bay cực kỳ khổ sở.
Niên Bách Ngạn không nhìn cô. Anh chỉ giơ một cánh tay ra kéo cô vào lòng, để cô dựa vào mình rồi nhẹ nhàng thông báo: “Tới Chicago, em định ở đó chơi mấy hôm hay là xuất phát luôn?”
“Đi đâu cơ?” Tố Diệp cảm thấy mình như bị lừa bán vậy.
“Miami!”
Ơ…
“Tại sao chúng ta không tới thẳng Miami?”
“Bên Chiago còn một vị thương nhân cần gặp mặt bàn bạc hợp tác một chút, nhưng sẽ không làm lỡ dở hành trình. Anh chỉ cần khoảng hai tiếng thôi!” Niên Bách Ngạn nói.
Tố Diệp nghĩ: “Thế đợi anh bàn công việc xong thì chúng ta tới thẳng Miami đi, đằng nào cũng khổ sở mười mấy tiếng rồi, chẳng ngại đợi thêm ba bốn tiếng nữa!”
“Được!” Niên Bách Ngạn quay sang, hôn nhẹ lên trán cô.
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh, cười hi hi: “Chúng ta tới Miami à?”
“Chẳng phải em muốn đi xem cá voi sát thủ sao? Thế nên anh đưa em tới Miami mấy hôm để em được tham quan.” Niên Bách Ngạn cười khẽ.
Hai mắt Tố Diệp sáng lên. Cô chỉ từng được nhìn thấy cá voi sát thủ trên tạp chí địa lý một lần, thế là tùy hứng nói mình muốn xem, không ngờ anh lại ghi nhớ…
*Cá hổ kình hay cá voi sát thủ (danh pháp hai phần: Orcinus orca) thuộc phân bộ cá voi có răng, là loài cá heo lớn nhất và cũng là loài động vật có vú ăn thịt hung dữ nhất đại dương, còn có một số tên gọi ít phổ biến hơn ví dụ cá đen (Blackfish) hay sói biển (Seawolf). Cá hổ kình sống tại tất cả các đại dương trên thế giới, từ Bắc Băng Dương và vùng châu Nam Cực cho đến các vùng biển nhiệt đới ấm áp. Nếu bạn nào ngày xưa hay chơi trò Feeding frenzy giống mình thì sẽ không lạ gì con cá hay xuất hiện một cách im lìm này