Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 11507 : Chỉ có thể nghe được tiếng của Thượng Đế

Ngày đăng: 11:50 19/04/20


Chuyến du lịch Miami tươi đẹp kết thúc.



Khoảnh khắc đặt chân lên máy bay, ấn tượng của Tố Diệp về Miami cũng chỉ dừng lại ở chú cá voi sát thủ.



Niên Bách Ngạn quả nhiên đủ tàn nhẫn và rất “biết giữ lời”. Để cô ghi

nhớ sai lầm mình đã phạm phải, tất cả mọi kế hoạch đi xa tại Miami đều

tạm dừng. Đến cả buổi tối cũng là do nhân viên mang vào phòng. Tố Diệp

không được ra ngoài, bị anh quần cả một buổi tối.



Máy bay bay về hướng nào Tố Diệp cũng chẳng mấy quan tâm nữa.



Cô nép trong lòng Niên Bách Ngạn, ngủ mê mệt.



Bởi vì cô cảm thấy với tính khí của Niên Bách Ngạn, chắc chắn là quay trở về rồi.



Ai ngờ, chuyến bay trở về không hơn chục tiếng như cô tưởng tượng. Khi

xuống máy bay, cô mới ngỡ ngàng phát hiện ra, Niên Bách Ngạn đã đưa cô

tới La Paz.



Thủ đô của cộng hòa Bolivia.



Tố Diệp tròn xoe mắt, nhưng trong lòng thì không ngừng nhảy nhót. Cô níu vạt áo Niên Bách Ngạn: “Sao chúng ta lại tới đây?”



Niên Bách Ngạn khẽ véo má cô và nói: “Đưa em tới Uyuni. Anh đã từng hứa sẽ cùng em tới đây mà.”



Uyuni, chiếc gương của trời xanh.



Khi hai người họ chìm trong những lời đồn đại bất lợi, bị đám nhà báo

công kích dữ dội, Niên Bách Ngạn đã cho cô một vé máy bay tới Uyuni, và

nói với cô rằng anh đã sắp xếp tất cả mọi thứ tại đó, muốn cô cứ yên tâm đi du lịch.*



*Xem lại chương 139.



Cô đã từng nghe nói tới Uyuni, cũng vẫn muốn tới nơi đó.



Nhưng bao năm nay, cô đi qua rất nhiều nơi, duy chỉ có Uyuni là không dám tới một mình.



Một nơi chạy dài khoảng bốn ngàn dặm, bầu trời xếp chồng. Cô mà cô độc

đứng ở ranh giới giữa trời đất, chắc chắn sẽ mang lại cho người khác một cảnh đẹp nhưng chỉ mang tới cho bản thân một nỗi cô đơn vô hạn.



Phải! Nơi ấy đẹp đến nỗi khiến người ta cô quạnh, nếu chỉ du lịch một mình.



Thế nên, khi Niên Bách Ngạn hy vọng cô có thể tới Uyuni du lịch, cô đã

nghĩ đến nỗi cô đơn ấy. Cô cảm thấy, đó nên là nơi dành cho hai người

cùng tới.



Niên Bách Ngạn đã hứa với cô.



Chỉ có điều, Tố Diệp không ngờ, phần quan trọng của chuyến du lịch tuần trăng mật này, Niên Bách Ngạn đã đặt tại Uyuni.



Anh luôn như vậy, lặng lẽ sắp đặt rất nhiều chuyện.



Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình, Tố Diệp từ lâu đã quen làm theo ý mình.

Cũng vì cô độc, nên cô mất đi cảm giác an toàn, cô mới thích tự mình

vạch mọi kế hoạch cho mình, ghét bị người khác bó buộc và an bài.



Cô đã từng nghĩ thế này. Cô sẽ yêu một người đàn ông. Người ấy sẽ hỏi cô có đói không, thích ăn món gì rồi mới quyết định tới nhà hàng nào ăn

cơm, chứ không phải một người đàn ông nói thẳng với cô rằng anh đã đặt

chỗ trong nhà hàng xong xuôi rồi.



Nhưng Niên Bách Ngạn lại chính là người phía sau.



Anh mạnh mẽ nhưng lại ép buộc, lý trí nhưng lại hà khắc. Rất nhiều chuyện, cô không có cơ hội để bàn bạc.



Một người đàn ông như vậy đã được định sẵn sẽ là người chỉ đạo chính trong tình yêu.



Anh sẽ không kể với cô về lý tưởng của mình những lúc hai người nhàm

chán, vì mỗi bước tiếp theo phải đi thế nào anh đã rất rõ ràng rồi. Anh

sẽ không nghĩ đủ mọi cách chọc cho cô vui như một cậu bé mỗi khi cô

bướng bỉnh, giận dữ, đa phần trong những tình huống như vậy, anh chỉ nói một câu: Được rồi, đừng bướng nữa!. Những lúc cô ầm ĩ đòi nhịn ăn để giảm béo, anh sẽ bực bội nói: Muốn chết thì tránh xa anh ra một chút, ở bên cạnh anh thì phải ăn uống đúng giờ, chứ không phải như người ta dỗ dành cô rằng: Bảo bối, em đủ đẹp rồi!. Anh sẽ không vì muốn mang lại bất ngờ cho cô mà bỏ mặc công việc bận

rộn, cùng lắm là sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh. Anh sẽ

không vì quyết định của cô mà từ bỏ nguyên tắc của mình, anh có sự kiêu

hãnh của mình. Anh có lúc trầm mặc, có lúc tức giận, thậm chí còn thiếu

kiên nhẫn vì mấy trò đùa vô số kể của cô, sau đó lại răn đe cô: Không được làm vậy nữa.



Một người đàn ông mãi mãi như đại dương. Cho dù là lúc nó sóng yên biển lặng cũng sẽ khiến người sợ hãi không dám tới gần.



Nhưng, chính một người đàn ông như vậy lại khiến cô không muốn yêu cũng

khó. Anh đang thay đổi cuộc sống của cô, thói quen của cô từng chút,

từng chút một. Dần dần, lại khiến cho sự ép buộc, hà khắc của anh trở

thành một ưu thế.



Những lúc cô đói, anh sẽ đưa thẳng cô tới nhà hàng, nhưng gọi món nào

cũng đều là món cô thích. Những khi cô lạnh, anh sẽ lập tức khoác áo lên người cô mà không cần phải nhiều lời, hơi thở của anh giống như mọc

thêm đôi chân, thấm vào trong huyết mạch của cô. Anh lo cô sợ buồn chán

mà đưa cho cô cả ví tiền, nói với cô rằng thích thứ gì thì cứ mua thứ

ấy. Anh sẽ nhớ kỹ những lời cô nói, dù là vu vơ, sau đó âm thầm thực

hiện kỳ vọng của cô. Ví dụ như bây giờ.



Anh đang đặt Uyuni, niềm mơ trong trái tim cô, ở ngay trước mặt cô.



Khi ở La Paz, Niên Bách Ngạn không đưa cô tới Uyuni ngay lập tức mà để

cô nghỉ ngơi một thời gian, ép cô uống cảnh thiên đỏ. Tố Diệp biết anh

đề phòng cô phản ứng với cao nguyên. Cô bèn nói với anh: Em đã từng ở trên đỉnh Illimani cao trên 6000 mét so với mặt nước biển. Bây giờ mới

có hơn 4000 mét, em sẽ chẳng có phản ứng phụ gì với độ cao đâu.
bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của chúng ta để treo lên, nếu không

đến cả bức ảnh cưới cũng không có thật là đáng thương. Còn nói bản thân

còn chẳng được mặc váy cưới, số quá khổ, trách anh quá đào hoa, rồi một

mực khẳng định là do mấy cô em ong bướm trước kia của anh báo thù em.”

Niên Bách Ngạn thản nhiên kể lại chuyện tối đó.



Tố Diệp không thể tưởng tượng ra cảnh ấy, ngẩng đầu lên: “Không thể nào, người anh nói chắc chắn không phải em!”



Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại: “Chính là em!”



Não bộ Tố Diệp trống rỗng, hoàn toàn chẳng biết nên đáp lời thế nào. Cô

liếm môi rồi nói: “Không được! Hôm nay anh phải kể hết mọi chuyện cho

em!”



“Chuyện gì cơ?”



“Tất cả mọi chuyện tối đó sau khi em uống say!” Cô không muốn anh cứ như kể chuyện vặt, mỗi hôm một ít. Cô chịu không nổi.



Niên Bách Ngạn cố nín cười: “Hết rồi!”



“Em không tin!” Anh nhất định còn giữ lại chuyện gì đó làm điểm yếu.



Niên Bách Ngạn nghiêm túc trả lời: “Hết thật rồi mà!”



“Anh thề nhá?”



“Anh thề, hết thật rồi!”



Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Vậy anh phải hứa sau này không được phép nhắc đến mấy chuyện mất mặt của em đêm tân hôn nữa!”



Niên Bách Ngạn cười nói: “Được, anh hứa!”



Lúc ấy Tố Diệp mới chịu thôi.



Nhưng trên thực tế, gần hai tiếng đồng hồ ấy, Tố Diệp như đang nằm mơ.

Trong khoảng thời gian này, cô được họ trang điểm thành một cô dâu. Lúc

đó cô mới biết, váy cưới là Niên Bách Ngạn cho người làm gấp cho buổi

chụp ảnh cưới bù hôm nay. Louna, thợ trang điểm cho cô, làm rất trang

nhã. Vì Louna cho rằng da cô rất đẹp rồi, không cần trang điểm thêm

nhiều.



Cô gái còn lại là một nhà tạo mẫu tên Camille thì cười nói, lần chụp ảnh cưới này gần như sắp làm Boris phát điên rồi. Theo yêu cầu của Niên

Bách Ngạn, anh ấy phải đích thân xử lý việc này, nói chuyện với nhà

thiết kế váy cưới, mệt chỉ còn nửa cái mạng, sau đó lại phải vội vã đưa

họ tới Uyuni.



Tố Diệp cảm thấy rất ngại, bèn xin lỗi họ, nhưng trong lòng thì tràn trề hạnh phúc…



Khác với bộ váy cưới Lâm Yêu Yêu mang về cho cô, chiếc váy mà Niên Bách

Ngạn yêu cầu tuy đơn giản nhưng tuyệt đẹp. Thiết kế dây đai đơn cho cầu

vai, lộ ra vừa đủ xương quai xanh tinh tế. Tới eo, chiếc váy hơi thắt

lại. Có một dải dây đai rơi xuống dưới eo, xuôi tới gót chân. Còn khăn

voan không chỉ dài tới eo mà kéo tới tận mặt đất, một lớp vải trắng mỏng tang, dài khoảng bốn, năm mét.



Thiết kế này, vừa có yếu tố hiện đại lại vừa mang phong cách cổ đại. Đặc biệt là khi cô đứng giữa thiên đường lộn ngược Uyuni này lại càng rực

rỡ như một nàng tiên.



“Chị đẹp y như trong ảnh!” Camille nói: “Anh Niên đã gửi ảnh tới studio

của bọn em từ lâu rồi. Thẩm mỹ của anh Niên quả là không tồi. Chiếc váy

này đích thực được thiết kế theo đúng phom người chị.”



Tố Diệp ngắm mình trong gương, bất chợt ngỡ ngàng. Hóa ra cô còn có thể đẹp hơn.



Chiếc gương của trời cao, thuần khiết vô bờ bến.



Khi Niên Bách Ngạn kéo tay cô cùng bước vào hồ muối, Tố Diệp cảm thấy,

thế giới này thật yên tĩnh, đến một chút thanh âm cũng không có. Dưới

chân cô rõ ràng có sóng nước, vậy mà không nghe thấy bất kỳ tiếng nước

chảy nào.



Giống như chỉ còn nghe thấy tiếng mây bay dưới chân.



Và… tiếng của Thượng Đế.



Xung quanh rộng lớn là thế nhưng chỉ có họ và đội chụp ảnh.



Boris không hổ là nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Sau khi tới địa điểm, anh ta

lệnh cho các trợ lý chuẩn bị các loại ống kính rồi bắt đầu công việc.

Ban đầu Tố Diệp có chút căng thẳng. Cô cảm thấy cứ có ống kính chĩa vào

mình như vậy khiến cô không được tự nhiên. Cô không ngừng hỏi Boris cần

phải tạo dáng thế nào.



Cô đã từng nhìn thấy người ta chụp ảnh cưới. Cô dâu và chú rể đều như

con rối bị giật dây, bị thợ chụp ảnh yêu cầu hết tư thế này tới tư thế

khác.



Nhưng Boris lại nói: Chúng ta chỉ ở đây không linh hoạt lắm. Cô không cần nhìn tôi, cũng không cần nhìn ống kính, thích đi xa bao nhiêu cứ

đi, coi như không có chúng tôi, được không?



Tố Diệp gật đầu. Người ta là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, đã nói vậy rồi, chắc là không vấn đề gì.



Niên Bách Ngạn mỉm cười ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Em không cần quá căng thẳng. Nào, đi theo anh!”



Tố Diệp dựa vào lòng anh. Cô bất giác ngước lên ngắm gương mặt anh, tình cảm trong lòng càng thêm sâu đậm…