Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 12512 : Điềm báo
Ngày đăng: 11:50 19/04/20
Tố Diệp thừa nhận có đôi lúc mình cũng hơi háo sắc. Không sai! Cô chỉ nhận là “hơi” thôi, chứ không phải là “rất” háo sắc. Bởi vì ở một số tình huống bình thường khác, cô tự cho rằng mình vẫn là “cô gái trứng gà”* hiền lương thục đức, không để lộ sắc dục ra ngoài. Nhưng từ sau khi gặp Niên Bách Ngạn, cô cảm thấy lớp vỏ bọc bên ngoài lòng đỏ của mình đã chẳng thể chịu nổi dù là một đả kích nhỏ.
*Cô gái trứng gà: Chỉ những cô gái bề ngoài trông có vẻ rất cứng rắn, giống như sẵn sàng lấy trứng chọi với đá. Nhưng nếu người ta thật sự bóc lớp vỏ ngoài ấy ra thì lập tức lòng đỏ sẽ chảy ra ngoài, chỉ mạnh miệng nhưng yếu lòng.
Sự thật chứng minh, đàn ông mới là loài động vật thị giác.
Nhưng Tố Diệp cảm thấy, phụ nữ đôi lúc cũng như vậy. Đừng trách cô quá thẳng thắn. Có lẽ phụ nữ sau khi qua tuổi hai lăm, bản tính sẽ càng thoải mái hơn một chút. Thế nên, cho dù Niên Bách Ngạn nghiêm chỉnh ngồi ở đó, cô dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên vòm ngực rắn chắc, rộng lớn của anh đằng sau lớp áo vest hào hoa.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Dù anh đang bình tĩnh, ung dung làm việc, trầm ổn lập từng kế hoạch một cách dễ dàng, nhưng đôi mắt cô lại tưởng tượng ra hình ảnh của anh khi ở trên người cô. Những lúc ấy anh nhiệt tình như lửa, dòng nham thạch cuộn trào nơi đáy mắt quấn quýt cùng nhiệt độ cơ thể cô, chứ chẳng lạnh lùng, nghiêm túc như khi ở trong phòng họp.
Cũng có lần cô đùa ác ý, nhưng ngang nhiên như hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Thậm chí Tố Diệp còn chẳng quan tâm, lỡ như Hứa Đồng đọc tin nhắn giúp anh thì phải làm thế nào.
Thế là, trong bầu không khí đang vô cùng áp lực của phòng họp, Tố Diệp yên lặng chờ đợi hành động hoặc biểu cảm tiếp theo của Niên Bách Ngạn.
Có chút phấn khích.
Cùng rất nhiều chờ đợi.
Cảm giác hồi hộp như chỉ còn năm phút nữa thôi thì chuông báo hết giờ học sẽ vang lên.
Khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn cầm di động lên, vừa nói vừa kiểm tra tin nhắn, mọi tế bào xấu xa trong đầu Tố Diệp cũng hân hoan hẳn lên. Cô cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể đều đang nóng hầm hập.
Vậy mà, đọc xong dòng tin đó, thái độ của Niên Bách Ngạn vẫn chẳng hề thay đổi, thậm chí mấy lời dặn dò cấp dưới của anh cũng không hề dừng lại. Chỉ là, sau khi ánh mắt anh dừng lại trên dòng tin đó, câu chữ trong lời nói có dừng lại trong khoảnh khắc. Nhưng nó quá ngắn ngủi, khiến người ta hoàn toàn không nhận ra tâm tư của anh bị quấy nhiễu.
Tố Diệp len lét quan sát anh. Thế rồi những tế bào đang nhảy nhót, đợi xem trò vui cũng như một chiếc xe báo hỏng, dần dần mất đi động lực theo nét mặt lạnh te của anh.
Ngón tay Niên Bách Ngạn khẽ cử động, làm một động tác rất khẽ khàng, sau đó đặt chiếc di động trở lại mặt bàn, rồi tiếp tục bàn bạc công việc với cấp dưới. Gương mặt nghiêng góc cạnh tựa hồ không thay đổi một chút cảm xúc nào.
Anh thậm chí còn chẳng ngước mắt lên nhìn Tố Diệp lấy một cái.
Tố Diệp gần như phát điên.
Khi anh đặt điện thoại xuống, ngay lập tức, chiếc di động trong tay cô cũng rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, là một dòng tin nhắn.
Của anh.
Tố Diệp liếc nhìn nội dung, gò má lập tức nóng bừng.
Câu trả lời của Niên Bách Ngạn rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Tối về!
Anh đã đáp lại cô hai chữ ấy với vẻ thản nhiên, thậm chí cả những cán bộ ngồi xung quanh anh cũng không hề phát hiện ra anh có bất kỳ động thái nào bất thường, nhưng đủ để quấy nhiễu suy nghĩ muốn xem trò vui của Tố Diệp.
Hai chữ ấy lạc vào mắt cô, khiến cô bỏng rẫy, ngay sau đó hô hấp trở nên dồn dập.
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn, nhưng anh vẫn chẳng quay về phía cô. Cứ như tin nhắn đó không phải của anh vậy.
Người đàn ông đáng ghét này!
Cả sự xấu xa của anh cũng im lìm như vậy.
Người đồng nghiệp ngồi bên khẽ chạm vào người cô. Thấy mặt cô đỏ bừng, cô ấy tò mò hỏi: “Bác sỹ Tố! Chị không sao chứ?”
Tố Diệp vội vàng cất điện thoại đi, sợ hành vi vừa nãy của mình bị người ta phát hiện, sắc mặt có chút hốt hoảng: “À… không sao!”
Người đồng nghiệp hồ nghi.
Tố Diệp đương nhiên sẽ không giải thích nhiều với cô ta. Cô đang định cụp mắt xuống thì phát hiện Niên Bách Ngạn đang nhìn về phía mình. Có lẽ sau khi nghe thấy mấy lời hỏi han “quan tâm” của người đồng nghiệp, khóe môi anh chợt giật một cái khẽ khàng. Anh hỏi: “Em không khỏe?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô như vô số tia gamma.
Tố Diệp không ngờ Niên Bách Ngạn lại bất ngờ hỏi như vậy. Cô đè nén con tim đang đập điên cuồng của mình xuống, hắng giọng: “Không có gì!”
Biết rõ còn hỏi, anh rõ ràng là đang trả thù.
Buổi chiều, chuyện của An Tịnh càng thêm xôn xao.
Nói thế nào mình cũng là người trong cuộc, Tố Diệp cũng dành thời gian ra liếc qua. Thôi rồi, cô đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, có vẻ như sắp đánh đổ “nữ thần trạch nam”.
Có fan mạng còn vẽ ra sơ đồ ân oán của cô và An Tịnh, nhân vật mấu chốt chính là: Doanh nhân Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp đọc mấy lời bình luận có cả công kích, có cả bênh vực cô trên mạng, lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Trước đây cô bị chọc tức gần chết vì mấy tin về An Tịnh, đồng thời còn chủ động đáp trả. Nhưng hôm nay, quá nửa bình luận cũng khá công kích, nhưng cô lại cảm thấy, mấy lời xỉa xói đó chẳng ảnh hưởng chút nào tới mình.
Có lẽ vì cô đã chắc chắn với cảm giác trong lòng mình.
Sự khẳng định này chính Niên Bách Ngạn đã mang lại cho cô.
Có điện thoại gọi tới.
Tố Diệp nhấc máy lên ngay.
Không ngờ đó lại là một phóng viên.
Khi Tố Diệp còn đang thẫn thờ thì người đó đã nói tên rồi hỏi cô, liên quan tới chuyện An Tịnh thuê người cắt váy cưới của cô, cô có suy nghĩ gì?
Phóng viên bây giờ chỗ nào cũng chõ mũi vào, cô có quá quen thì dẫu sao cũng không phải người của công chúng, chưa rèn luyện được tới trình độ mặt không biến sắc, tim không hồi hộp. Cô nhíu mày, câu đầu tiên đáp lại là: Tôi không cần phải trả lời.
“Bác sỹ Tố! Khi trước đúng là An Tịnh rất gần gũi với anh Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, cũng tức là chồng chị, tôi nghĩ chị không thể không biết!” Người phóng viên có vẻ như muốn hỏi tận gốc, trốc tận rễ: “Hơn nữa An Tịnh không chỉ một lần khen ngợi anh Niên Bách Ngạn trước công chúng, nói anh ấy là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất.”
Mấy lời đó đúng là Tố Diệp từng nghe. An Tịnh này hoàn toàn là một Bạch Băng thứ hai.
Cô càng nhăn mặt dữ hơn, rồi bực dọc đáp: “Nếu bệnh hoang tưởng của An Tịnh lại phát tác, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô ta tới tìm tôi trị liệu.” Dứt lời, cô cúp điện thoại.
Khi di động vang lên, cô tắt luôn cả di động.
Nhưng một tiếng đồng hồ sau, trên mạng càng lúc càng như chảo lửa.
Ngay cả câu nói đó của Tố Diệp: Nếu bệnh hoang tưởng của An Tịnh lại phát tác, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô ta tới tìm tôi trị liệu cũng được lên trang nhất, càng thêm khích bác sự tự mình đa tình của An Tịnh.
Tố Diệp thật lòng cảm thấy sức mạnh của truyền thông quả là đáng sợ. Cô tắt luôn cả máy tính, thu dọn đồ đạc rồi quay về Liêm Chúng.
Vừa về tới nơi, Lý Thánh Đản đã nhét một đống thông tin của các khách hàng hẹn gặp vào tay cô. Cô lần lượt xem hết, sắp xếp thời gian gặp mặt rồi bắt đầu lấy một số tài liệu ra.
Vì bận rộn sắp xếp lịch hẹn cho khách hàng, Lý Thánh Đản ra khỏi văn phòng trước.
Tố Diệp đang bận bù đầu thì cửa phòng làm việc bật mở. Người đi vào không hề gõ cửa khiến Tố Diệp tưởng nhầm là Lý Thánh Đản. Cô còn chẳng ngẩng đầu lên: “Cái ổ cứng rời tuần trước đặt chung cho cả phòng tâm lý em để đâu rồi?”
Không có động tĩnh gì.
Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ bèn ngước lên rồi bất ngờ.
Người đó là An Tịnh.
Trên đời này quả thực là có người không mời cũng tự vác xác tới.
“Xin hỏi cô An đã có hẹn trước chưa?” Thái độ của Tố Diệp có phần hờ hững.
An Tịnh đứng trước bàn làm việc, đút chiếc kính râm vào trong túi xách hiệu Hermès, nhìn chằm chằm Tố Diệp rồi giở giọng chất vấn: “Cô là cái thá gì mà được nói tôi như thế?”
Tố Diệp vốn đã thấy phiền cô ta, lại công thêm công việc đang chất như núi. Nhìn dáng vẻ như muốn tới hỏi tội của cô ta, cô chau mày: “Muốn la lối om sòm, phiền ra cô ra ngoài cho!”
Sắc mặt An Tịnh càng khó coi hơn. Cô ta nghiến răng: “Tố Diệp! Cô chẳng qua chỉ là đồ hèn hạ, giẫm lên người khác để trèo cao, cô có tư cách gì để nói tôi?”
Tố Diệp dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng đáp: “An Tịnh! Cái mồm cô tốt nhất ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi!”
“Cô làm mấy chuyện bẩn thỉu còn sợ phải nghe những lời không sạch sẽ sao?” An Tịnh vẫn già mồm: “Ai không biết cô là em vợ của Niên Bách Ngạn. Ban đầu vì muốn quyến rũ anh ấy, cô hết đập xe rồi lại tung ảnh nóng. Sao? Bây giờ được lên làm chính thất rồi lại bắt đầu học đòi làm tiểu thư khuê các à?”
Tố Diệp gập chiếc laptop lại, ngồi dựa vào ghế, thản nhiên đáp lại một câu: “Tôi bắt đầu học làm tiểu thư đấy, thì đã sao? So với hạng ngôi sao quèn chỉ xứng bị đàn ông chơi qua đường rồi vứt đi như cô An đây, thì học được đến mức độ như tôi đã là tốt lắm rồi, cũng còn hơn có người muốn học cũng không học được, phải không?”
“Đồ tiện nhân!” An Tịnh giận dữ, vớ ngay lấy cốc nước trên mặt bàn, hất thẳng chỗ nước còn lại trong cốc vào mặt Tố Diệp…