Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 12514 : Vốn dĩ phải là của Niên Bách Ngạn
Ngày đăng: 11:50 19/04/20
Đêm tại tứ hợp viện, tĩnh mịch, hiền hòa.
Tố Diệp mềm nhũn người dựa vào lòng Niên Bách Ngạn. Dưới lớp chăn mỏng, hai người không một mảnh vải. Mái tóc dài của cô quấn lấy cánh tay anh như một cây dây leo, đa tình mà xinh đẹp.
Sau khi mãnh liệt qua đi, Niên Bách Ngạn có phần trầm mặc.
Anh dựa vào đầu giường, một tay thi thoảng lại vuốt tóc cô, như mang trong mình suy nghĩ gì đó. Ban đầu Tố Diệp nằm bò lên ngực anh, ổn định lại nhịp thở. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, làm cô có chút mơ màng muốn ngủ.
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới uể oải ngẩng đầu lên. Thấy anh nhíu mày, cô giơ tay khẽ vuốt phẳng từng nếp nhăn.
Niên Bách Ngạn cúi đầu cười khẽ, ủ ấm ngón tay cô trong tay mình rồi đặt lên đó một nụ hôn. Nhưng dù cho đang làm hành động ấy, trong đôi mắt anh chỉ đong đầy suy tư.
Tố Diệp cứ thế nhìn anh không chớp mắt.
Niên Bách Ngạn phát hiện ra. Anh cười lớn hơn, lần này đặt toàn bộ tâm tư vào cô. Anh khẽ vuốt đầu cô rồi dịu dàng nói: “Ngủ đi!”
“Vẫn chưa muốn ngủ!” Tố Diệp ôm chặt lấy anh, thở một hơi dài.
Cô luôn cảm thấy thời gian ở bên cạnh vẫn chưa đủ.
Thật ra so với Lâm Yêu Yêu, cô và Niên Bách Ngạn gặp nhau đã quá nhiều rồi. Họ coi như làm cùng công ty. Tới buổi tối, bất luận muộn thế nào, Niên Bách Ngạn cũng sẽ về nhà.
Vậy mà cô vẫn tham lam, muốn được nhiều hơn.
Niên Bách Ngạn bật cười vì dáng vẻ của cô. Anh vuốt ve cô như cưng chiều một đứa trẻ.
“Cuối cùng anh cũng cười rồi.” Cô khẽ nói.
Tâm tư của Diệp Hạc Thành trở nên quá lộ liễu sau khi Diệp Hạc Phong mất. Niên Bách Ngạn không nói, không nhắc tới không có nghĩa là anh không nhận ra.
“Em chẳng muốn giữ cổ phần nhà họ Diệp nữa!” Tố Diệp buồn bã nói.
Trước đây cô cảm đây tuy là căm hận Diệp Hạc Phong nhưng chí ít vẫn được sống tự do tự tại. Bây giờ thì sao, trách nhiệm thật là nặng nề.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, xót xa nói: “Đừng có trẻ con!”
Tố Diệp chỉnh lại tư thế, dựa vào anh: “Vậy anh thật lòng tán thành việc đo đạc tiếp sao?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Mấy năm nay, chẳng có một ai trong nhà họ Diệp, trừ bố em ra, tới quan sát mỏ số một ấy. Chỉ có mình anh quản lý, thế nên anh hiểu rõ tình hình của nó nhất. Làm đo đạc chẳng qua chỉ để biết hàm lượng bên trong còn bao nhiêu, còn bao nhiêu lợi ích có thể kiếm được. Nhưng nói thật lòng, dựa vào kinh nghiệm của anh, cho dù có khai thác ra được thứ gì ở mỏ số một thì chất lượng cũng rất tầm thường. Nếu muốn sản xuất kim cương đưa vào các đô thị hạng 2, hạng 3 thì còn tạm đủ. Nhưng Tinh Thạch chủ yếu sản xuất những sản phẩm chất lượng. Kim cương làm ra luôn có chất lượng thuộc hàng top. Kim cương ở mỏ số một đã không còn phù hợp với tiêu chuẩn chất lượng của Tinh Thạch nữa rồi. Thế nên anh không đồng ý việc tiếp tục hao tổn công sức nữa.”
“Em tin vào phán đoán của anh, thế nên, em quyết định ủng hộ anh.” Tố Diệp đáp một cách chắc chắn.
Niên Bách Ngạn khẽ cười, hôn lên trán cô: “Cảm ơn em đã tin anh!” Rồi anh nói tiếp: “Từ sau khi Tinh Thạch lên sàn, cổ đông của Tinh Thạch luôn được sống sung sướng, cũng vì thế mà tham ô, đút lót không ít. Đây cũng là lý do anh phải không ngừng điều hòa vốn, hòa tan số cổ phần trong tay họ. Nhưng sở dĩ vẫn còn mấy người anh chưa đụng tới là nể tình họ từng bỏ công sức ra giúp Tinh Thạch, đều là những cổ đông gốc ban đầu. Nhưng Diệp Diệp! Em phải chuẩn bị tâm lý, lần hòa vốn tiếp theo của anh có thể sẽ thay một lượng lớn hơn, nhiều hơn nữa.”
Tố Diệp ngẩn người: “Nói vậy là, cổ phần nhà họ Diệp đều sẽ bị hòa tan, cả của Diệp Uyên, của em, của Diệp Hạc Thành?”
“Kể cả của anh và Bách Tiêu nữa.” Niên Bách Ngạn nói rõ ràng với cô: “Công ty đã lên sàn nếu cứ mãi bảo thủ, giậm chân tại chỗ sẽ bị các con cá lớn khác nuốt chửng. Tinh Thạch là tâm huyết của anh, anh không thể giương mắt nhìn nó đi vào chỗ chết.”
Đây là lần đầu tiên anh nói tới chuyện công việc trước mặt Tố Diệp. Trước nay, chỉ cần về tới nhà là hai người chỉ nói mấy chuyện trăng gió.
Tố Diệp thích sự thay đổi này của Niên Bách Ngạn, chứng tỏ anh đã tin tưởng cô. Nhưng đồng thời cô cũng rất thương anh. Anh luôn phải ở trong những cơn phong ba bão táp dữ dội này. Mỗi một quyết định đều bị những kẻ khác dòm ngó, xem xét. Vì sự phức tạp của Tinh Thạch, vì Tinh Thạch là tâm huyết của anh, thế nên anh mới phải trăn trở, mới có dũng khí bước tiếp.
Lúc này, Tố Diệp chẳng muốn nghe Diệp Hạc Thành nói Niên Bách Ngạn có dã tâm gì nữa. Vì chỉ có mình anh mới dám đi hết lần này tới lần khác đến Nam Phi, tự mình xuống mỏ. Chỉ có anh mới vì Tinh Thạch mà không màng tới tính mạng mình. Cũng chỉ có mình anh mới hiểu rõ Tinh Thạch. Nếu như không có anh, có lẽ Tinh Thạch sớm đã không còn. Cứ cho là anh có dã tâm thì đã sao nào? Tố Diệp cảm thấy, Tinh Thạch vốn dĩ phải là của Niên Bách Ngạn, cho dù người nào mắng cô vô lương tâm, cô vẫn sẽ nghĩ như vậy…