Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 12517 : Em không cần biết nguyên nhân

Ngày đăng: 11:50 19/04/20


Một sự kiện bất ngờ, một hành động đột ngột.



Niên Bách Tiêu sững sờ trong giây lát rồi hỏi ngay lập tức: “Chuyển nhượng sang tên ai?”



“Anh!” Niên Bách Ngạn đáp ngắn gọn.



Rồi anh đẩy sát hợp đồng về phía cậu.



Nhưng Niên Bách Tiêu không nhìn lâu thêm. Cậu nhàn tản dựa vào ghế, trông có vẻ tùy hứng, nhưng ánh mắt lại chất chứa một suy nghĩ nào đó.



“Em muốn biết nguyên nhân!” Cậu nhìn Niên Bách Ngạn mấy giây rồi lên tiếng.



Niên Bách Ngạn thản nhiên trả lời: “Em không cần biết nguyên nhân!”



“Nếu em không ký thì sao?” Niên Bách Tiêu hỏi.



Thanh điệu của Niên Bách Ngạn vẫn rất điềm đạm: “Em phải ký!”



“Cũng tức là, anh định đuổi em ra khỏi nhà?” Niên Bách Tiêu cười khẩy.



Niên Bách Ngạn im lặng, sờ soạng tìm hộp thuốc lá, rút một điếu ngậm lên miệng. Anh châm lửa rồi rít một hơi sau đó ngồi tựa ra sau ghế, nhẹ nhàng nhả một làn khói. Động tác thuần thục, tự nhiên, nội hàm, ổn trọng.



Rất lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp, có vẻ nhạt nhòa: “Bây giờ em có thể bảo đảm được tương lai của mình rồi, không cần anh lo lắng cho em nữa.”


“Con muốn bỏ qua, mấy người ngoài kia chịu sao? Còn cả Niên Bách Ngạn nữa, nó muốn bỏ sao?” Nguyễn Tuyết Mạn sốt sắng: “Theo như mẹ thấy, con mau đi khuyên anh trai con đi, ngồi cho vững cái ghế chủ tịch, lấy lại quyền quản lý.”



Diệp Ngọc khẽ nói: “Con biết khuyên anh ấy thế nào đây? Anh ấy chỉ thích làm cơ trưởng thôi!”



“Hay là con với chú hai cố gắng lôi kéo một số cổ đông khác. Ý mẹ là mấy cổ đông mới ấy.”



Diệp Ngọc lắc đầu: “Họ đều là người của Niên Bách Ngạn!”



“Người của ai không quan trọng, quan trọng là theo ai mới có lợi.” Nguyễn Tuyết Mạn nhíu mày: “Đám cổ đông đó nói trắng ra cũng chỉ mong có được cổ tức. Nếu Niên Bách Ngạn bỏ mỏ, hòa vốn, lợi ích của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Họ bảo vệ cho lợi ích, có cùng chung mục đích sao lại không thương lượng được?”



Diệp Ngọc ngao ngán: “Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Từ sau khi Niên Bách Ngạn ngồi lên vị trí tổng giám đốc, ví tiền của họ quả thực đã dày lên. Thế nên họ vẫn luôn tin tưởng Niên Bách Ngạn. Con và chú hai cho dù có cố gắng hết sức cũng chỉ có thể hòa với họ, duy trì được tình hình như hiện giờ đã rất khó khăn rồi.”



Nguyễn Tuyết Mạn nghe mà đau lòng nhức óc. Bà đánh mạnh vào người cô: “Con tự nhìn lại con đi! Lúc trước không ly hôn với Niên Bách Ngạn thì sự việc đâu có đến nông nỗi này!”



Diệp Ngọc đau đầu, không thể không nhắc nhở bà: “Mẹ! Con và anh ta kết hôn giả.”



“Mẹ biết! Ý mẹ là…” Nguyễn Tuyết Mạn đang nói dở thì Khúc Nghệ đi lên, thêm nước cho hai người họ. Sắc mặt Nguyễn Tuyết Mạn sa sầm lại, bực bội nói: “Đều tại cái con yêu tinh hại người kia!”



Động tác của Khúc Nghệ chợt khựng lại.



“Mẹ! Mẹ nói gì vậy!” Diệp Ngọc không vui.



“Mẹ nói sai à?” Nguyễn Tuyết Mạn đứng hẳn dậy hét lên với Khúc Nghệ: “Nếu không vì nó, con liệu có bị Niên Bách Ngạn dắt mũi đi như thế không? Tại sao nó lại có cổ phần của nhà họ Diệp trong tay không phải là con không biết! Chính là tại con hồ ly tinh đó, nó hại con đến giờ này vẫn còn bị người ta nói ra nói vào!”