Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 12520 : Cờ đỏ và cờ màu

Ngày đăng: 11:50 19/04/20


Lời nói đùa của cô làm Niên Bách Ngạn cười khẽ. Anh không nói thêm gì nữa, bắt đầu tập trung sửa chữa. Tố Diệp một tay đỡ cầu thang cho tay, một tay giơ đèn pin soi cho anh, để anh có thể nhìn ra tình hình trước mắt hơn.



Đây là một công việc tinh vi và tỉ mỉ.



Đây cũng là nguyên do từ nhỏ Tố Diệp đã không thích học Vật lý, nhất là khi học tới phần mạch điện, cô gần như đã học với thái độ từ bỏ hoàn toàn.



Người đàn ông trước mặt đang ngồi lên thang, tập trung tinh thần sửa dây tóc bị hỏng, dường như không hề cảm thấy đây là một công việc phức tạp và khô khan đến mức nào.



Tố Diệp giúp anh cầm đèn pin, ánh mắt vô thức ngắm nhìn dáng hình anh.



Có một nguồn sáng yếu ớt hắt lên gò má Niên Bách Ngạn. Những tia sáng u tối bất định phác họa anh một cách chi tiết. Ánh mắt anh chuyên tâm mà nghiêm túc. Từng ngón tay mảnh khảnh như đang sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật vậy. Cô cảm thấy, lúc anh chăm chú làm gì đều rất hấp dẫn, cho dù chỉ sửa bóng đèn.



Cô chợt nhớ lại lần đó khi gặp anh trong trung tâm cắt mài. Hình bóng anh khi tỉ mẩn mài một viên kim cương thật sự khiến người ta chỉ muốn dừng chân, ngắm nhìn đắm đuối.



“Nghĩ gì vậy? Đưa cho anh cái kìm, loại nhỏ ấy.” Trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng của Niên Bách Ngạn.



Lúc này Tố Diệp mới nhận ra mình vừa mất hồn. Cô vội vàng tìm chiếc kìm loại nhỏ như yêu cầu của anh.



Con người ta tại sao phải kết hôn nhỉ?



Đây là một câu hỏi Tố Diệp đã từng đặt ra khi nhận một án.



Lúc đó câu trả lời của cô là vì cần phải chăm sóc lẫn nhau, vì phải có một người kiên định, cùng chung chí hướng để đi hết cuộc đời này cùng bạn, vì con người ta sinh ra đã cô độc, thế nên trước khi nhắm mắt lìa đời cần phải có một người bạn đồng hành.



Nhưng cô giải thích nhiều như thế, nói nhiều như thế cũng không bằng cảm giác mãnh liệt và chính xác đã nảy sinh trong một khoảnh khắc tối nay.



Khi trở về nhà, phát hiện đèn không sáng, khi cô vô thức gọi vào di động của Niên Bách Ngạn, khi anh trở về bắt được hành động tự tiện của cô, khi anh nói với cô có chuyện gì cũng đợi anh về giải quyết, rồi khi anh leo lên thang. Chính trong giây phút ngắn ngủi đó, trong đầu Tố Diệp hiện lên một câu nói: Có chồng thật tốt!



Chỉ với một suy nghĩ ấy thôi đã khiến Tố Diệp hiểu được chân lý của hôn nhân.



Hai con người từ yêu nhau cho tới ở bên cạnh nhau, trong quá trình đồng cam cộng khổ thực chất chính là khi tình yêu chuyển hóa thành tình thân. Có rất nhiều người ai oán cuộc sống hôn nhân quá khô khan. Lại có rất nhiều người rời bỏ tình thân này để tìm lại cảm xúc rung động của tình yêu thuở ban đầu. Nhưng chúng ta quên mất rằng, hôn nhân chính là tình thân. Kết hôn là một lần lắp ghép lại, là tìm lại chiếc xương sườn mà khi xưa người đàn ông đã bị Thượng đế rút ra khỏi cơ thể mình. Người chồng chính là cơ thể ấy, người vợ chính là mảnh xương sườn ấy. Họ sẽ ghép nên một con người hoàn chỉnh. Bạn có bao giờ nói chuyện yêu đương với chính mình không? Tình thân mà chúng ta cho rằng không quan trọng đó, một khi cách chia, thực chất sẽ dâng lên nỗi đau xé ruột xé gan. Cảm giác ấy còn đau đớn gấp ngàn lần mất đi tình yêu.



Cảm giác của Tố Diệp đối với Niên Bách Ngạn vẫn luôn rất đặc biệt.



Cô đi từ sự kính nể người đàn ông này cho tới ngưỡng mộ anh rồi sau này lại xót xa cho anh, muốn hiểu về anh. Cô biết, mình đối với anh đã chẳng phải chỉ có một tình yêu đơn giản như vậy nữa.



Tuy rằng họ gặp nhau muộn màng, tuy rằng họ nắm tay nhau cũng muộn màng, nhưng ít nhất cô đã chờ đợi được một người đàn ông như thế. Một người mà sự quan tâm của anh, sự chu đáo của anh những người phụ nữ khác không thể nhận được. Cô là độc nhất vô nhị của anh. Tất cả những chuyện sau này của anh đều chỉ liên quan tới cô.



Vì đối phương là Niên Bách Ngạn, nên cảm giác này lại càng trở nên tốt đẹp.



Niên Bách Ngạn sửa xong chiếc đèn một cách thuần thục. Tố Diệp sốt sắng đi bật đèn. Phòng khách bất ngờ sáng chưng lên, xua tan đi cảm giác âm u, mưa gió sấm chớp ngoài cửa sổ.



“Anh đúng là người đàn ông tốt quốc dân.” Tố Diệp bất giác khen ngợi.



Niên Bách Ngạn ngồi trên chiếc thang cao, thu dọn từng thứ dụng cụ, cười nói: “Danh hiệu này không dễ dàng có được đâu!”



“Vì sao vậy?” Tố Diệp tò mò.



Niên Bách Ngạn trèo xuống, cô đỡ lấy thang.



“Bách Tiêu từ nhỏ do một tay anh chăm sóc. Có những việc không muốn học, không muốn làm, vì nó cũng phải biết hết.” Niên Bách Ngạn thu cái thang lại, nhẹ nhàng nói.



Tố Diệp hiểu rồi, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Niên Bách Ngạn khi chăm sóc Niên Bách Tiêu, từ sự luống cuống, vụng về ban đầu cho tới sự điềm tĩnh, ung dung sau này. Phải rồi, có ai mới sinh ra là cái gì cũng biết đâu? Con người sở dĩ điềm tĩnh vì đã trải qua mưa gió bão bùng, con người sở dĩ ung dung vì đã từng nhận than phiền oan trách, con người sở dĩ trưởng thành vì đã từng gặp khó khăn trắc trở, con người sở dĩ tự tin vì đã từng chịu hồ nghi ngờ vực.



Quá khứ của Niên Bách Ngạn cô không thể góp mặt. Những đau khổ, những bối rối, những gánh nặng của anh cô đều chỉ có thể tưởng tượng. Cô cảm ơn anh đã giữ lại cho cô một bản thân thành thục ổn trọng của hiện tại và tương lai.




Sự dịu dàng của người con gái khiến từng gợn sóng dâng lên trong lòng Niên Bách Ngạn, tình cảm không ngừng được khuấy động.



Cô mềm như ngọc khiến anh quyến luyến không rời. Mùi hương thơm ngát, ấm áp làm anh có phản ứng.



Niên Bách Ngạn vô thức siết chặt cánh tay.



Cho tới khi Tố Diệp khẽ ngọ ngoạy, kháng nghị.



Anh cúi đầu nhìn cô.



Mặt cô đỏ bừng: “Anh cọ vào em rồi!”



Mái tóc đen nhánh làm tôn lên gò má cô, trông lại càng rực rỡ đến mê người.



Niên Bách Ngạn áp sát vào gương mặt cô. Sống mũi cao cọ nhẹ vào má cô. Anh thì thầm: “Cái gì cọ vào em cơ?”



Tố Diệp đẩy anh ra: “Đừng có mà linh tinh!”



“Thế nó phải giải quyết sao đây? Em mặc kệ sao?” Niên Bách Ngạn dựa vào ghế, hỏi một câu.



Tố Diệp nhìn thấy chiếc quần hơi nhô cao của anh. Nhìn anh như vậy có chút hài hước. Cô không nhịn được, bật cười: “Em mặc kệ!”



“Nhưng anh quan tâm!” Nói rồi Niên Bách Ngạn túm lấy cô, ấn xuống.



Tố Diệp không ngừng van vỉ: “Aiya, anh đừng đáng ghét nữa! Lát nữa chẳng phải có người mang đồ ăn tới sao?”



“Không ảnh hưởng tới chúng ta!” Niên Bách Ngạn cong môi cười, ánh mắt có chút đen tối: “Vừa nãy cọ vào chỗ nào! Anh thơm bù!”



“Không cần!” Tố Diệp ôm chặt đầu anh định xông tới: “Đưa đồ ăn nhanh lắm. Anh muốn để người ta cười chê sao? Anh muốn làm cũng được, trừ phi anh có thể bảo đảm xong xuôi trước khi họ tới.”



Niên Bách Ngạn cầm lấy điện thoại, liếc nhìn giờ đưa thức ăn rồi vứt sang một bên, vùi đầu vào cổ cô: “Không bảo đảm được!”



“Thế thì anh đừng làm…”



“Bù cả tối hôm qua với tối hôm kia, một chút thời gian thế làm sao đủ?” Mấy hôm nay anh rất bận, sau khi về tới nhà đều quá nửa đêm, cô đã ngủ rất say, anh cũng không nỡ đánh thức.



“Chuyện này sao còn bù được chứ!” Tố Diệp hết nói nổi.



Niên Bách Ngạn kéo váy cô lên, khẽ cười: “Thế thì em chỉ cần phối hợp với anh thôi.”



“Không đâu!”



“Vẫn còn cứng miệng! Đâm cho em mấy cái là em lại kêu loạn lên rồi!” Nói rồi, anh cởi quần ra.



Tố Diệp thấy anh định làm thật, bèn kinh ngạc thốt lên: “Lát nữa người đưa thức ăn tới rồi!”



Niên Bách Ngạn lập tức diệt trừ hậu họa cho cô. Anh cầm di động lên, dặn dò rằng bữa tối để ở tầng hầm để xe, đặt trong thang máy là được rồi. Sau khi dặn dò xong, anh lập tức đè trở lại người cô. Nhiệt độ cơ thể nóng đến kinh người làm bỏng cô.



Tố Diệp đỏ mặt, tim đập thình thịch.



Ánh sáng trong phòng làm đôi mắt anh rực rỡ. Trong con ngươi sâu hút của anh, Tố Diệp nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu của mình. Trong mắt anh… có cô.



Chẳng mấy chốc, cô bị sức mạnh của người đàn ông nắm giữ, đi theo tiết tấu của anh, hoàn toàn thả lỏng bản thân…