Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 12524 : Trở thành chiếc xương sườn của anh

Ngày đăng: 11:50 19/04/20


Tố Diệp đã xin nghỉ việc. Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo sư Đinh, cô đã đánh một đơn xin thôi việc, nhanh gọn, dứt khoát.



Sau khi nhận được đơn, giáo sư Đinh đã gọi cho Tố Diệp rất nhiều cuộc điện thoại nhưng cô không nhận máy. Cuối cùng giáo sư Đinh không còn cách nào khác, đành phải nhắn cho cô một tin: Hà tất phải giận dỗi vì chuyện này chứ? Lẽ nào cô định cả đời này không làm trong ngành tâm lý nữa sao?



Tố Diệp không nhắn lại.



Chỉ có điều, khi đọc được hai câu giáo sư Đinh gửi tới, lòng cô chợt đau nhói.



Thật ra, khi nộp đơn xin thôi việc, Tố Diệp cũng đã ít nhiều cũng đã cảm thấy hối hận. Vấn đề dẫu sao vẫn cứ tồn tại. Hành động của cô có phần bồng bột, nông nổi. Cầm đơn của cô lên tay, Lý Thánh Đản ngỡ ngàng vô cùng. Con bé hết lời khuyên nhủ cô đừng làm thế, rồi nói với cô đạo lý “lùi một bước trời cao biển rộng”, còn nói đây là Trung Quốc chứ không phải nước ngoài, trong công sở vốn không có cái gọi là công bằng.



Nhưng Tố Diệp xuất thân từ người làm nghiên cứu. Khi còn ở nước ngoài, cô toàn ở trong phòng thí nghiệm, còn quá nhiều điều chưa hiểu về cái gọi là “quy tắc ngầm” nơi công sở, mà quan trọng hơn là cô cũng không muốn hiểu. Nhưng có rất nhiều lúc, sự thỏa hiệp và nhượng bộ của một người chưa chắc đã khiến mọi người được chung sống trong hòa bình. Cô biết rất rõ một khi mình chấp nhận bản kiểm tra ấy, cô sẽ phải gánh chịu điều gì.



Có lúc, những người làm trong ngành tâm lý cũng “cứng” như những người nghiên cứu khoa học vậy. Khi đối mặt với công việc của mình, Tố Diệp luôn cứng rắn như thế.



Quan trọng hơn nữa, khi ra khỏi Liêm Chúng, cô vừa hay bắt gặp Phương Bội Lôi. Cô ta nện đôi giày cao gót năm, sáu phân, bước những bước tao nhã. Chiếc đầm công sở ngắn cũn không thể che đi sự phách lối của cô ta.



Bên cạnh cô ta còn có Hà Minh, đang ôm một chồng tài liệu dày cộp trong tay.



Phương Bội Lôi bèn chủ động chào hỏi Tố Diệp, cười đểu: “Yo! Vẫn còn chưa hết giờ làm cơ mà? Sao? Làm bà Niên rồi là muốn bỏ bê công việc à?”



Việc tới tham dự hôn lễ của Tố Diệp đã khiến Phương Bội Lôi chịu kích động. Một là Tố Diệp đã được lấy một người đàn ông mà các cô gái ai cũng tôn là “nam thần”, Niên Bách Ngạn. Không phải cô ta thầm thương trộm nhớ Niên Bách Ngạn, chỉ đơn thuần là ganh ghét Tố Diệp được lấy một người đàn ông tốt như thế. Hai là trong bữa tiệc, Tố Diệp đã chửi mắng cô ta té tát, không sót chỗ nào. Lúc đó cô ta cũng đã uống một ít rượu. Khả năng ăn nói của Tố Diệp đúng là tuyệt vời, khiến cô ta suýt nữa thì muốn treo cổ tự vẫn.



Bình thường, những người lịch sự và chú trọng hình tượng, đặc biệt là phụ nữ, một khi bị bẽ bàng trước mặt ai đó, cô ta sẽ chỉ muốn không bao giờ phải gặp người ấy nữa. Thế nên Phương Bội Lôi rất ghét phải nhìn thấy Tố Diệp. Vừa nhìn thấy Tố Diệp là cô ta lại nhớ tới hình tượng thê thảm của mình trong lễ cưới.



Tố Diệp hiểu tâm lý của Phương Bội Lôi. Cô không nói gì, chỉ cười khẩy, định cứ thế đi thẳng. Nhưng Phương Bội Lôi có vẻ không dễ buông tha: “Nếu tôi mà là cô thì tôi sẽ lập tức tới hiệp hội làm báo cáo kiểm tra đó.”



Nghe xong câu ấy, Tố Diệp dừng bước.



Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Phương Bội Lôi, nhấn mạnh từng chữ: “Không sai! Vì tôi không phải là chị. Ngay cả cái bản mặt mình chị còn chẳng cần nữa, tôi giống chị được sao?”



“Cô nói ai không cần thể diện?” Phương Bội Lôi giận dữ, giậm chân bình bịch, đi tới trừng mắt với cô.



Tố Diệp nhìn cô ta: “Nói chị đấy! Một người nếu biết xấu hổ thì ít nhất sẽ làm những hành động để giữ thể diện của mình. Chị công khai dối trá, ngụy tạo, sau đó sợ đắc tội với Đinh Tư Thừa lại bắt đầu tự bào chữa cho mình. Phương Bội Lôi! Chị sống mệt thật đấy! Chị có bản lĩnh đứng ra nói thì phải có bản lĩnh kiên trì tới cùng chứ, đã muốn hãm hại người khác lại còn lo trước sợ sau, chị làm vậy có ý nghĩa gì sao?”



“Cô…”



“Đừng tưởng tôi không biết mấy suy tính vặt vãnh của chị. Chẳng qua chỉ vì muốn làm trưởng phòng thôi mà? Giờ tôi từ chức rồi, chị có thể bò lên mà không phải lo lắng gì nữa. Nhưng Phương Bội Lôi này, đừng trách tôi không nhắc nhở chị. Loại người dùng thủ đoạn bỉ ổi bán đứng đồng nghiệp như chị không xứng làm trưởng phòng. Chị có tài đức gì để quản lý cấp dưới đây? Một kẻ vì tư lợi cá nhân mà đảo lộn thị phi vốn dĩ không xứng làm một bác sỹ tâm lý, thậm chí còn không xứng làm người!”



“Tố Diệp! Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút! Tôi…”



“Được rồi! Đừng ồn ào nữa! Phòng nào phòng nấy vẫn còn khách hàng đấy.” Hà Minh phát đau đầu vì hai người họ, lập tức lên tiếng can ngăn.



Tuy tức giận nhưng Phương Bội Lôi thấy còn khách hàng ở đó nên im miệng, chỉ trừng trừng nhìn Tố Diệp đầy phẫn nộ.



Hà Minh đi tới, đẩy đẩy gọng kính, nhìn cô: “Cô nghỉ việc thật sao? Có bồng bột quá không?”



Từ sau khi Tố Diệp tới phòng tâm lý, ngoại trừ Phương Bội Lôi không ngừng đối đầu với cô ra, còn cả Hà Minh này nữa. Nhưng sau mấy án cùng làm việc với nhau, Hà Minh cũng không còn tỏ ra quá gay gắt với cô nữa. Sau này dần dà Tố Diệp cũng hiểu hơn về con người Hà Minh. Anh ta trong công việc là một người rất cứng nhắc và bảo thủ, trước nay chỉ quan tâm tới công việc, không cần biết người làm là ai. Tính cách không hòa hợp với cộng đồng này cũng khiến anh không biết làm sao để làm việc chung cùng các đồng nghiệp. Dần dần, “không hiểu tình cảm” đã trở thành từ dành miêu tả anh ta.



Tố Diệp gật đầu, nói đã đệ đơn xin từ chức.



Hà Minh lắc đầu tiếc nuối: “Tôi hiểu cách làm của cô. Nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không chấp nhận kiểm tra. Nhưng bác sỹ Tố này, cô đã từng nghĩ tới chưa? Chuyện này thật sự bất lợi đối với cô. Cô mà rời khỏi phòng tâm lý, sau này sẽ phải tự lực cánh sinh rồi!”



Tố Diệp hiểu ý tốt của Hà Minh. Cô nói: “Đây là sự lựa chọn tốt nhất.”



Hà Minh biết đã không thể khuyên cô được nữa, cũng chỉ còn cách gật đầu.



Phương Bội Lôi hừ một tiếng, nói một cách quái gở: “Bác sỹ Hà! Tôi thấy anh lo bò trắng răng rồi thì phải. Thân phận của người ta là gì chứ? Phu nhân của nhà họ Niên, cô hai của nhà họ Diệp, lại còn là đại cổ đông, cô ta không chết đói được đâu!”



Tố Diệp chẳng hơi đâu tranh cãi với loại người như Phương Bội Lôi, cô quay người đi thẳng.



Khi ra khỏi Liêm Chúng, cũng là lúc giờ tan tầm đã điểm.



Người người vội vã qua lại trên đường. Bến xe buýt, ga tàu điện ngầm trở thành những nơi chật chội, bon chen. Đường phố lại càng chật ních nào xe ô tô cá nhân nào taxi.



Tố Diệp ngồi vào ghế lái nhưng chiếc xe vẫn đứng ì trong bãi đỗ xe.



Cô nằm bò lên vô lăng, ruột gan cồn cào khó chịu.



Điện thoại vang lên. Là Niên Bách Tiêu!
Sau khi nhận điện thoại, Niên Bách Ngạn lại khởi động guồng quay bận rộn. Thật ra anh rất muốn ở bên cạnh Tố Diệp. Anh biết lúc này cô đang rất yếu lòng. Thấy cô yên lặng nằm kia, anh cũng yên tâm hơn ít nhiều.



Ban đầu Tố Diệp còn ngắm nhìn Niên Bách Ngạn. Về sau có hơi mệt, cô nhắm mắt lại.



Trong mơ màng, cô nghe thấy tiếng điện thoại bàn, di động của anh cũng không được nghỉ ngơi, hình như còn có ai đó vào phòng báo cáo… Mí mắt cô rất nặng, nhưng trong lòng vẫn thương Niên Bách Ngạn.



Thời gian phải làm việc của anh lúc nào cũng nhiều như thế. Rõ ràng anh chẳng thể phân thân ra được, sao cô nhẫn tâm phân chia thời gian của anh?



Nhưng mà…



Anh bận rộn như vậy cũng tốt.



Trong tiềm thức, Tố Diệp nghĩ anh bận như vậy, hoàn toàn không có thời gian chú ý tới những người con gái khác.



Dần dần, cô chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.



Bên tai vẫn nghe được tiếng anh dặn dò công việc, sau đó hình như cô lại gặp cậu bé ấy. Cậu nói: Được thôi! Anh đồng ý em làm bạn gái của anh…



Ngay sau đó cô lại nhìn thấy mình đang leo núi, rồi trượt chân, rồi lăn từ trên đỉnh núi xuống.



Tố Diệp hét lên một tiếng rồi bất ngờ mở mắt ra.



Cô phát hiện có mấy vị giám đốc đều trợn tròn mắt nhìn về phía mình. Có lẽ tiếng hét vừa rồi của cô đã thu hút sự chú ý của họ. Cô giơ tay lau trán, nhận ra mồ hôi đầm đìa.



Niên Bách Ngạn cũng dừng lại. Sau khi thấy Tố Diệp như vậy, anh bèn nói với các giám đốc đang ngồi nghiêm chỉnh đối diện bàn làm việc: Hôm nay tạm thời tới đây đã!



Họ bèn rời đi.



Tố Diệp nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi rồi.



“Em làm phiền anh làm việc phải không?” Choàng tỉnh khỏi giấc mơ, lại còn ngay trước mặt nhân viên của anh, ít nhiều cô cũng cảm thấy hơi mất mặt.



Ngược lại Niên Bách Ngạn lại tỏ ra áy náy: “Không đâu! Anh cứ bận việc là quên cả giờ giấc, anh quên mất em chưa ăn cơm.”



Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Em không có tâm trạng ăn uống.”



“Dù ít dù nhiều cũng phải ăn một chút.”



Nói rồi, anh lấy giày cao gót của cô lại. Vừa nhìn vào trong, anh lập tức thấy máu.



Anh ngẩng đầu nhìn cô.



Cô hơi ngượng ngập, vội rụt chân lại.



Động tác ấy của cô càng khiến Niên Bách Ngạn thêm đau lòng. Anh bận đến quên cả chuyện chân cô bị thương, chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái. Anh đặt giày xuống, hỏi: “Còn chưa nói với anh sao chân em lại bị thương.”



“Thật ra… cũng không có gì!” Cô cảm thấy bàn tay anh nắm chân mình có chút buồn buồn: “Em đi bộ tới Tinh Thạch.”



Niên Bách Ngạn sững người, rồi hỏi ngay: “Đi từ Liêm Chúng tới Tinh Thạch?”



Tố Diệp gật đầu.



“Xe đâu?”



“Đường tắc quá, không muốn lái.” Cô chống cằm lên đầu gối.



“Em thật là…” Trông Niên Bách Ngạn vừa xót xa vừa chẳng biết nói sao. Ai lại đi giày cao gót đi bộ từ Sanlitun tới Tinh Thạch. Bình thường cô lái xe đã quen rồi, đi một quãng đường dài như vậy hai chân chắc chắn trụ không nổi.



Nghĩ vậy, anh ngồi xuống, xoay lưng về phía cô, ra lệnh: “Đi nào, anh cõng em! Lần sau nếu có lười lái xe nhớ phải gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em!”



“Bên ngoài vẫn còn đồng nghiệp làm thêm giờ mà.” Tố Diệp ngỡ ngàng nhắc anh.



“Mau lên đây!” Thái độ của Niên Bách Ngạn rất kiên quyết.



Tố Diệp ngoan ngoãn bò lên lưng anh.



Anh xách đôi giày cao gót của cô vào tay, rồi đứng dậy. Tố Diệp bỗng chốc cảm thấy mình cách mặt đất thật cao, thật cao...