Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 12529 : Chuyện đời luôn rất khó lường

Ngày đăng: 11:50 19/04/20


Hôn lễ của Diệp Lan trở nên rối tinh rối mù.



Vào giờ phút cuối cùng, cô dâu bất ngờ bỏ trốn. Điều này khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay. Vì so với mấy show truyền hình giải trí, chuyện này có tỷ lệ xuất hiện rất thấp trong cuộc sống thực tế.



Phía nhà trai coi như cũng đã rất kiềm chế, tuy rằng sắc mặt của hai ông bà thông gia đã tái xanh tái xám, nhưng chí ít cũng không quát tháo, chửi bới nhà gái. Cảnh Long trong bộ vest của chú rể đang không ngừng gọi điện thoại. Anh ta cầm mảnh giấy Diệp Lan để lại nhưng vẫn lần lữa, ôm hy vọng còn cứu vãn được đám cưới này.



Nguyễn Tuyết Cầm sắp lo lắng đến phát điên. Diệp Hạc Thành cùng với nhà trai đi làm yên lòng khách khứa.



“Chuyện này chắc chắn không thể giấu được!” Trong phòng nghỉ, Tố Diệp nhìn ra khung cảnh hỗn loạn, thở dài.



Chuyện Diệp Lan bỏ trốn tạm thời vẫn chưa thông báo với khách khứa, vì trên một ý nghĩa nhất định nào đó mà nói, việc tác hợp Cảnh Long và Diệp Lan coi như là đám cưới kết quan hệ giữa hai gia đình. Nói khó nghe hơn một chút thì đây chính là một cuộc hôn nhân thương mại. Nghe nói, nhà họ Cảnh đã hao tốn không ít tiền của vào hôn lễ này. Kể cả những vị khách tới dự hôm nay cũng đều là những khách hàng, đối tác trong làm ăn. Quan trọng hơn cả, năm nay vừa đúng là năm doanh nghiệp của nhà họ Cảnh thực hiện việc chuyển đổi, hợp nhất mô hình kinh doanh. Người nhà họ muốn nhân cơ hội này để tuyên truyền và quảng bá rộng rãi, vì thế còn mời tới không ít phóng viên.



Nhưng ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện này?



Nếu chỉ có khách quý thì thôi, ngay cả các phóng viên cũng đã có mặt từ rất sớm. Vì vậy, nhà họ Cảnh càng không dám nói toạc ra. Họ chỉ thông báo ra ngoài rằng trang điểm và trang phục có chút vấn đề.



Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu biết được chuyện này là do Nguyễn Tuyết Mạn báo. Tuy rằng mồm mép bà ta chẳng chịu thua ai bao giờ, tính cách lại hay so đo thiệt hơn, khiến người ta ghét. Nhưng không thể không thừa nhận bà ta vẫn rất quan tâm tới Diệp Lan. Bỏ qua chuyện mình và Nguyễn Tuyết Cầm không hợp nhau, bà ta vẫn tới nhà Diệp Lan giúp đỡ từ sớm, nào ngờ lại biết tin Diệp Lan bỏ trốn.



Tố Diệp đi cùng Niên Bách Ngạn vào phòng nghỉ. Qua ô cửa sổ, họ có thể nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn chạy trước chạy sau, ít nhiều có phần kinh ngạc. Từ trước tới nay, Nguyễn Tuyết Mạn và Nguyễn Tuyết Cầm vẫn luôn đối đầu gay gắt, thậm chí còn từng đánh nhau. Xảy ra chuyện của Diệp Lan, nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn, suy nghĩ đầu tiên của Tố Diệp chính là bà ta sẽ sung sướng trước nỗi đau của người khác. Nhưng giờ bà ta cũng sốt sắng, cũng lo lắng, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tố Diệp.



Diệp Ngọc vẫn không hề xuất hiện. Có lẽ cô ta vốn dĩ còn chẳng biết chuyện này. Hoặc có lẽ, trong lòng cô ta, ngoại trừ Khúc Nghệ ra, đã chẳng còn gì quan trọng.



Diệp Uyên im lặng ngồi trên sofa, đầu mày nhíu chặt. Lâm Yêu Yêu lên tiếng: “Phải đấy! Tính cách Diệp Lan thế nào chúng ta đều hiểu. Nó mà thật sự bướng lên thì mười trâu cũng kéo không lại. Khách khứa sớm muộn cũng biết chuyện này thôi.”



Niên Bách Ngạn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn uống nước. Anh đã ra ngoài bận rộn một vòng, tiếp đón quá nhiều khách khứa giờ cũng mỏi mệt, chỉ ngậm một điếu thuốc lên miệng, nhưng mãi vẫn không châm lửa.



“Vấn đề bây giờ là phải nhanh chóng tìm ra Tố Khải. Nó không phải là một đứa xốc nổi. Cho dù muốn đưa Diệp Lan đi, chí ít cũng phải đàng hoàng giải thích cho bên này một tiếng, không thể tùy tiện được!” Anh nhíu mày nói.



Tố Diệp đi tới trước, ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ nói: “Anh hút đi!” Nói rồi, cô đưa anh chiếc bật lửa.



Niên Bách Ngạn thấy vậy, khẽ cười, xoa đầu cô rồi vứt luôn điếu thuốc ngậm trong miệng đi.



Tố Diệp tựa vào anh, thở dài: “Phải làm sao đây? Đến cả điện thoại của Tố Khải cũng không liên lạc được, có lẽ tại tín hiệu bên đó không ổn. Bây giờ bố mẹ hai bên gia đình chỉ mới biết Diệp Lan bỏ trốn, nhưng cụ thể thế nào họ vẫn chưa biết. Cảnh Long cũng không phải kẻ ngốc. Vừa rồi cậu ta đã hỏi em có phải Diệp Lan đi với Tố Khải hay không.”



Lâm Yêu Yêu không nhịn được nữa: “Theo mình thấy, cái nhà họ Cảnh này cũng cố chấp quá mức đi! Còn chờ đợi gì nữa? Không mau giải tán đi thôi! Chắc chắn là Diệp Lan không quay về nữa rồi. Lần trước lúc tới Vân Nam tìm Tố Khải nó kiên quyết đến mức nào, ai mà ngăn nó lại được?”



“Cũng không thể nói vậy. Đây dẫu sao cũng là chuyện liên quan tới hai gia đình.” Diệp Uyên suy nghĩ rồi nói.



Tố Diệp nghịch điện thoại: “Em cảm thấy Yêu Yêu nói không sai. Lan Lan có thể bỏ trốn, chứng tỏ ban đầu việc nó và Tố Khải chia tay là vạn bất đắc dĩ. Con bé ấy tuy là một bông nhà trong nhà kính, ít nhiều vẫn còn một chút thói quen nhẫn nhục chịu đựng của mấy tiểu thư khuê các, nhưng tới cuối cùng nó vẫn biết nó cần cái gì, chuyện này quan trọng hơn tất cả.”



So với những cô gái khác mà nói, con đường theo đuổi tình yêu của Diệp Lan đã định trước sẽ lắm chông gai. Nó muốn được độc lập tự chủ sẽ phải nỗ lực, vất vả hơn những cô gái bình thường rất nhiều lần. Tố Diệp hiểu Diệp Lan, bất luận ban đầu nó đã đưa ra quyết định gì. Vì Tố Diệp biết, Diệp Lan có thể đi tới bước ngày hôm nay là đã vượt xa những cô chủ nhà giàu khác.



Trong công việc, Diệp Lan là một cô bé chăm chỉ, thành thực. Nó chưa từng dựa hơi người nhà để đường tắt, giống như ngay từ ban đầu Lâm Yêu Yêu đã đánh giá Diệp Lan: Một cô chủ mà tiền lương còn chưa cao bằng cô ấy. Về cơ bản mà nói, Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Mạn là những ông bố bà mẹ nghiêm khắc. Họ không để Diệp Lan quen thói hay ăn lười làm, quen để người ta cơm bưng tận miệng, nước rót tận tay. Trong một phạm vi nhất định, họ vẫn cho Diệp Lan quyền được lựa chọn.



Phải, chỉ trong phạm vi nhất định mà thôi.



Vì họ không thể nào thật sự vứt Diệp Lan ra ngoài xã hội. Họ chỉ để con bé đến làm việc ở Tinh Thạch, phấn đấu trong môi trường của họ. Điều này cũng hình thành nên việc tuy Diệp Lan nhận ít tiền lương nhưng từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi nhà họ Diệp, khiến nó không cùng đẳng cấp với những cô gái công sở khác, khiến nó không phải bôn ba vất vả kiếm từng đồng từng hào chu cấp cho cuộc sống hằng ngày, bỏ hẳn cái mác thiên kim tiểu thư xuống.
Tố Khải cúi gằm hút thuốc, tâm trạng Cảnh Long cũng vô cùng căng thẳng.



Niên Bách Ngạn nghe vậy trong lòng cũng đã hiểu ra tám, chín phần. Anh vỗ vai Tố Khải, nói: “Mọi người có quyền được biết mọi chuyện. Em cũng nên nói thật đi!”



“Tố Khải! Cậu mau nói đi chứ!” Diệp Hạc Thành càng nghĩ càng lo.



Nét mặt Tố Khải nặng nề. Cậu dập tắt điếu thuốc, nhả một làn khói, một lúc sau mới nói: “Nếu không phải bắt cóc, tình huống xấu nhất chính là, đối phương là bọn tội phạm ma túy.”



“Thế… Thế là ý gì?” Nguyễn Tuyết Cầm cả người suy sụp.



“Cũng tức là đám người bắt Diệp Lan là lũ tội phạm ma túy. Mà rất có thể chúng tới để báo thù em!” Tố Khải nói đầy khó khăn.



“Cũng có thể là báo thù tôi, tôi cũng từng bắt giữ bọn chúng!” Cảnh Long bổ sung.



Nhưng hai con mắt của Nguyễn Tuyết Cầm chỉ nhìn chằm chằm vào Tố Khải, lời nói của Cảnh Long không mấy tác dụng. Bà ta lảo đảo bước tới, túm lấy Tố Khải, gào lên như phát điên: “Tố Khải! Có phải mày muốn hại chết Lan Lan không? Nếu nó không quen mày, hôm nay cũng không đen đủi đến thế! Người bị bắt đi tại sao không phải là mày? Lan Lan có lỗi gì? Giờ tao chỉ muốn giết chết mày!”



Tố Khải để mặc cho bà ta túm lấy mình. Những người xung quanh vội vàng can ngăn.



“Mày cút ngay! Sau này tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa!” Nguyễn Tuyết Cầm đứt hơi khản tiếng.



Tố Khải đứng dậy, nói với Nguyễn Tuyết Cầm: “Đây chỉ là dự tính xấu nhất. Nhưng bất luận thế nào, việc Diệp Lan mất tích cũng có liên quan tới cháu, cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”



“Mày tránh xa Lan Lan nhà tao ra một chút là trách nhiệm lớn nhất rồi!”



“Cô! Bây giờ quan trọng nhất là để cảnh sát nhập cuộc. Xin cô hãy tin cháu!”



“Cút ngay!”



Khung cảnh náo loạn cả lên.



Sau khi Tố Khải nén đau thương đi ra khỏi nhà, Cảnh Long cũng đuổi theo: “Cậu chắc chắn chứ?”



“Không chắc chắn!” Cậu đáp thẳng thừng: “Nhưng chúng ta phải chuẩn bị tâm lý xấu nhất. Nếu là bọn chúng thật thì nhất định sẽ gọi điện ra điều kiện.”



“Cậu nên biết, nếu là lũ tội phạm ma túy, cái chúng cần không phải tiền!” Cảnh Long nhấn mạnh.



“Tôi biết!” Tố Khải thở dài, nét mặt kiên quyết: “Cho dù chúng có đòi mạng của tôi, chỉ cần Lan Lan được bình an, tôi cũng không do dự.”



Ánh mắt Cảnh Long chợt run lên. Một lúc sau cậu ta hỏi: “Cậu nhất định sẽ tìm được cô ấy, đúng không?”



Tố Khải bình tĩnh lại: “Đúng!”



Mọi việc cứ dồn dập, nối tiếp nhau ập tới, chẳng cho người ta một giây phút để thở.



Diệp Lan mất tích như bị bốc hơi. Niên Bách Ngạn vẫn phải đối mặt với áp lực ngày càng gia tăng của đám cổ đông Tinh Thạch. Lại tới thứ năm, ngày Tố Diệp tới Tinh Thạch làm việc. Ai ngờ, vừa vào công ty, cô đã nhận được thông báo của phòng nhân sự, cô bị bãi miễn chức vụ cố vấn tâm lý của Tinh Thạch, thậm chí người tận tay phê duyệt lại chính là: Niên Bách Ngạn!