Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 12537 : Chúng ta sinh một đứa con đi

Ngày đăng: 11:50 19/04/20


Diệp Uyên đã tự động bỏ qua lời cảnh cáo của cô, tập trung toàn bộ chú ý vào nửa câu trước, sốt sắng hỏi: “Tâm tình của Yêu Yêu rối loạn ư? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”



Tố Diệp cũng quay lại nhìn anh ấy bằng ánh mắt phức tạp, nhìn rất lâu, cuối cùng mới thở dài nói: “Cô ấy có thai rồi.”



Diệp Uyên ngẩn người.



Thấy anh cứ đơ ra, Tố Diệp lại thêm bực: “Em nói là cô ấy có thai rồi!”



Lúc này Diệp Uyên mới bước ra khỏi trạng thái ngây ngô, đôi mắt chợt mở to: “Cô ấy… Cô ấy… có thai rồi? Là… Là con của anh sao?”



Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh nghe thấy câu ấy lắc đầu ngán ngẩm, không dám nhìn thẳng nữa.



Quả nhiên, Tố Diệp nổi điên, nắm chặt tay lại, suýt nữa thì đấm bay mặt Diệp Uyên. Cô nổi cơn tam bành: “Phí lời! Không phải con anh chắc có nhẽ là con em?”



Diệp Uyên bỗng chốc trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết, gần như là khoa tay múa chân: “Tôi làm bố rồi, tôi làm bố rồi, tôi được bố rồi đấy!”



Tố Diệp nhìn anh ấy với vẻ khinh bỉ.



“Yêu Yêu đâu rồi?” Diệp Uyên gấp gáp đi tìm vợ.



Tố Diệp trừng mắt.



“Em đừng có lườm anh nữa. Anh thề, cả đời này sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Lần này Diệp Uyên lúc này lời tốt đẹp gì cũng nói hết.



Tố Diệp đáp: “Diệp Uyên! Em cảnh cáo anh! Phụ nữ mang thai tâm tình vô cùng không ổn định. Sự kiên nhẫn của anh cao gấp nhiều lần những lúc bình thường. Bây giờ Yêu Yêu mang thai rồi, kiếp trước cô ấy đúng là mắc nợ anh nên giờ mới phải sinh con cho anh!”



“Không, không, không! Là anh mắc nợ cô ấy, thế nên anh nguyện dùng cả cuộc đời này để đối tốt với cô ấy và con.” Diệp Uyên vội vã nói.



Tố Diệp thấy vậy cũng bớt giận hơn. Cô buông một câu: “Cô ấy đang làm thủ tục ở Hòa Mục Gia. Em thực sự không nhịn nổi giận mới lừa cô ấy nói là về nhà lấy ít đồ, bảo cô ấy ở bệnh viện đợi em.”



Một giây sau, Diệp Uyên vớ lấy chìa khóa xe, lao thẳng ra ngoài.



Tố Diệp trừng mắt nhìn theo bóng Diệp Uyên…



Về tới văn phòng tổng giám đốc, Niên Bách Ngạn đóng cửa lại, mỉm cười nói với Tố Diệp đang ngồi trên sofa: “Cái tính khí của em, người đàn ông bình thường đúng là không hàng phục được em.”



Tố Diệp ôm gối vào lòng, nghiêng đầu: “Anh muốn nói mình là người đàn ông bất thường?”



“Anh muốn nói tính em nóng nảy quá.” Niên Bách Ngạn rót cho cô một cốc nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: “Uống chút nước đi cho hạ hỏa!”



Tố Diệp cầm cốc nước lên, tu ừng ực mấy ngụm hết sạch rồi đặt chiếc cốc không lên mặt bàn: “Anh bảo sao lại có loại người như Diệp Uyên cơ chứ? Quá đáng xấu hổ!”




Cánh tay anh giữ vững, không để cô cựa quậy.



Nụ hôn anh mạnh bạo như đang trừng phạt.



Cho tới khi gò má cô sắp bị cằm anh cọ xước, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, ánh mắt chất chứa dục vọng, có một tia sáng lắng xuống.



“Em chỉ lấy ví dụ thôi mà…” Tố Diệp tỏ ra lép vế, giọng nói mềm như kẹo bông.



“Lấy ví dụ cũng không được!” Gương mặt anh vẫn thấp thoáng chút không vui. Anh siết nhẹ cằm cô: “Sau này mấy lời đó không được tùy tiện nói ra nữa.”



Tố Diệp biết anh lo lắng, cảm thấy ấm áp trong lòng nhưng vẫn nói: “Anh mê tín thật đấy!”



Niên Bách Ngạn lại cắn vào môi cô để phạt thêm một lần: “Vì đó là em!”



Cô bèn ôm chặt lấy anh, trong lòng dâng lên chua xót.



Rất lâu sau, cô lẩm bẩm: “Thật ra, em thật sự rất muốn có con của hai chúng ta, nó nhất định sẽ rất xinh xắn.”



Tim Niên Bách Ngạn chợt thắt lại, rồi cũng nhói đau.



Anh vỗ nhẹ lưng cô, sự không vui ban nãy hóa thành dịu dàng: “Nhiệm vụ hàng đầu của em bây giờ là nghỉ dưỡng cho tốt. Việc này quan trọng hơn tất cả.”



Tố Diệp đứng dậy nhìn anh.



Niên Bách Ngạn bất giác chống lên trán cô, mũi cọ mũi: “Diệp Diệp! Anh tuyệt đối không thể để em xảy ra chuyện!”



Một lời hứa vững như bàn thạch.



Nhưng lại làm con tim cô nặng nề.



Có một dòng cảm động như một con sông bất tận chảy tràn vào trái tim.



Cô biết chứ. Chuyện đứa bé, đâu chỉ là nỗi đau của riêng cô?



Tố Diệp sợ hãi bầu không khí thê lương này, bèn cố tình nói: “Em thấy là anh cố ý đấy. Anh không đưa đạn cho em, định giữ lại cho ai?” Nói xong, mặt cô cũng tự đỏ.



Niên Bách Ngạn cười xấu xa: “Có lần nào không đưa đạn cho em? Nha đầu! Ăn nói có lương tâm một chút, biết chưa!”



Tố Diệp nghe vậy, mặt bỗng chốc càng thêm đỏ...