Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 14612 : Người đầu tiên cảnh sát tìm sẽ là anh
Ngày đăng: 11:50 19/04/20
Hôm sau, trời quang mây tạnh. Không khí sau cơn mưa luôn rất đẹp. Mở trang mạng ra, thậm chí còn có người cảm thán, muôn dặm cách trở mà vẫn được nhìn thấy Hương Sơn, chất lượng không khí cực kỳ tuyệt vời.
Đương nhiên, với vị trí địa lý của tứ hợp viện thì cho dù bầu không khí có trong lành tới mức tối ưu thì đánh chết cũng chẳng nhìn thấy Hương Sơn. Chỉ có điều, sau mấy trận mưa, nhiệt độ cũng giảm xuống. Cái lạnh lúc sáng sớm và tối muộn càng ngày càng rõ nét. Thời tiết tốt như khi đi leo núi vậy.
Bữa sáng rất phong phú, còn có cả một sa lát gan ngỗng mà Tố Diệp thích ăn nhất.
Sau khi thức dậy, cô kêu la thất thanh: “Dinh dưỡng sáng sớm thế này quá phong phú rồi.”
Niên Bách Ngạn chỉ khẽ cười, xoa đầu cô và nói: “Mau đánh răng rửa mặt còn ăn cơm!”
Tố Diệp trang điểm nhẹ rồi ra ngoài, chỉ để lại đôi môi mộc để ăn sáng.
Niên Bách Ngạn rót cho cô một cốc nước hoa quả.
Cô đón lấy, cắm cúi uống mấy ngụm, lúc ăn uống rõ ràng là không mấy tập trung. Niên Bách Ngạn ngồi đối diện, ngước mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, im lặng.
Tố Diệp ăn uống không ngon miệng lắm. Cô ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Thấy anh đang yên lặng ăn cơm, bao điều chất chứa trong lòng nhất thời chẳng biết phải nói ra thế nào.
“Không thích à?” Niên Bách Ngạn lên tiếng.
Tố Diệp há hốc miệng: “À… không phải!”
Niên Bách Ngạn xiên cho cô một miếng chân giò hun khói: “Thế thì ăn nhiều một chút!”
“Ừm…” Cô uể oải, đón lấy chiếc dĩa.
Niên Bách Ngạn biết cô có lời muốn nói nhưng anh không hỏi, chỉ cười nhẹ nhàng, sau đó lại trở về với vẻ yên tĩnh.
Nói thế nào Tố Diệp cũng là người thẳng tính, nhất là khi đối mặt với Niên Bách Ngạn. Cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế một loạt câu hỏi trong lòng nữa. Sau khi nuốt miếng chân giò xuống, cô tò mò hỏi: “Rốt cuộc tối qua anh đi đâu vậy?”
Niên Bách Ngạn không hề kinh ngạc, giọng anh nghe tự nhiên và vững vàng: “Tới nhà bạn. Cậu ấy xảy ra chút chuyện!”
“Bạn ư? Em có quen không?”
“Không phải ai em cũng quen đâu, có Kỷ Đông Nham.” Niên Bách Ngạn thản nhiên đáp.
Tố Diệp khẽ cắn môi, nhíu mày.
Chẳng mấy chốc, di động lại vang lên.
Kỷ Đông Nham nhăn nhó, nhận máy với vẻ bực dọc: “Alô!”
“Xe em bị hỏng rồi, anh tới đón em được không?” Giọng nói ở đầu kia trở nên vô cùng đáng thương.
“Cô là ai hả?” Thái độ của Kỷ Đông Nham không hề tử tế.
“Em…” Đầu kia ấp úng: “Hải Sinh! Anh sao vậy?”
Hải Sinh?
Cái tên này nghe quen quen.
Kỷ Đông Nham cố gắng nhớ. Lúc này anh mới chợt nhớ ra cảnh tượng gặp phải ở Liêm Chúng hôm đó. Ông trời ơi, thôi đúng rồi! Anh còn bị một đứa con gái thần kinh nào đó nhận làm người tình kiếp trước.
Kỷ Đông Nham thở dài. Có vị thần tiên đại tỷ nào rủ lòng từ bi, bố thi cho anh một mảnh đất yên tĩnh không?
Tên là cái gì ấy nhỉ? Anh nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra tên của đối phương, cuối cùng đành hỏi: “Cô à! Cô thật sự nhận nhầm người rồi. Tên tôi không phải Hải Sinh!”
Đầu kia trầm mặc giây lát rồi nói: “Bất luận anh có phải Hải Sinh hay không, tóm lại xe của em cũng hỏng dọc đường rồi, làm việc nghĩa chắc là được chứ? Nếu không để em đứng một mình trên đường, lỡ có chuyện gì xảy ra, cảnh sát nhất định sẽ tìm anh đầu tiên đấy!”
Đầu óc Kỷ Đông Nham như phình ra: “Cô xảy ra chuyện, cảnh sát tìm tôi làm gì?”
“Vì người cuối cùng trong danh sách cuộc gọi của em chính là anh mà!”
Kỷ Đông Nham câm nín.
Trầm ngâm giây lát, anh thỏa hiệp: “Thông báo vị trí của cô đi!”
Đầu kia có vẻ như đang nhảy nhót hớn hở: “Em ở gần cầu Bắc Thần, hướng từ Đông sang Tây.”
Kỷ Đông Nham thở dài: “Cô ở yên đó đợi tôi!”
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, anh đứng dậy, vớ lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi phòng làm việc…