Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14614 : Bí mật trong đầu Tố Diệp

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Sau khi nói những lời ấy, ngón tay giáo sư Đinh hơi run. Chẳng mấy chốc, ông ta đã nhận ra sự khác lạ của mình, bèn cuộn chặt hai tay lại. Như thế mới dịu bớt được cảm giác phát run.



Im lặng rất lâu, ông ta mới nói: “Thật ra cậu cũng biết rõ, đây là hạng mục khi còn sống bố cậu đã đầu tư. Dừng như vậy, không hay lắm đâu!”



Thanh âm dường như khó kìm nén sự khó khăn. Giống như ông ta đang thuyết phục Niên Bách Ngạn từ bỏ suy nghĩ ấy, lại hình như ông ta đang suy tính những mạo hiểm nếu tiếp tục thực hiện.



Niên Bách Ngạn không tiếp lời. Anh nhìn cốc cafe như chất chứa ưu tư. Một lúc sau, anh mới bê lên, uống một ngụm.



Vị đắng tỏa lan nơi đầu lưỡi và trong khoang miệng, rồi chảy xuống theo yết hầu.



“Trước đây cậu đồng ý đầu tư chẳng phải vì muốn hoàn thành di nguyện của bố cậu sao?” Giáo sư Đinh thở dài.



Tách cafe được Niên Bách Ngạn đặt xuống mặt bàn. Sắc mặt anh trông hơi lạnh.



Giáo sư Đinh lần đầu tiên thấy gương mặt anh biến sắc nên hơi sững sờ.



“Đó là vì lúc trước tôi không biết chuyện của Tố Diệp.” Niên Bách Ngạn lên tiếng, giọng trầm thấp và lạnh nhạt.



Ánh mắt giáo sư Đinh chợt run lên.



Sự ngỡ ngàng hiện lên trong đáy mắt ông ta đã bị Niên Bách Ngạn bắt được. Thấy vậy, gương mặt anh càng thêm sa sầm lại. Ánh mắt anh sắc bén như tia gamma, nhằm vào khuôn mặt giáo sư Đinh, hỏi rành mạch: “Ông vẫn luôn cô bé đó chính là Tố Diệp, đúng không?”



Giáo sư Đinh giật mình, ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn, thất thanh: “Cậu…”



“Chuyện năm đó, ông tham gia bao nhiêu?” Niên Bách Ngạn hạ thấp giọng.



Giáo sư Đinh vội vàng giải thích: “Tôi cũng sau này mới biết, tôi…” Ông ta hơi căng thẳng, nhất thời không biết phải làm sao để nói rõ.



Niên Bách Ngạn nhìn ông ta chằm chằm với ánh mắt lạnh như băng.



Ánh mắt ấy khiến giáo sư Đinh rất không thoải mái. Trầm mặc một lúc, ông ta hỏi: “Cậu biết tất cả mọi chuyện?”



“Có lẽ không nhiều bằng ông.” Niên Bách Ngạn nghiến răng: “Tôi chỉ biết người con gái lúc nhỏ tôi muốn đưa đi bây giờ đã quay trở về bên cạnh tôi. Đây có phải ông trời trừng phạt hay không tôi không rõ, nhưng tôi biết rõ một điều, cô ấy đã từng là một trong những vật thí nghiệm của ông!”



“Không! Cậu hiểu lầm rồi! Cậu thật là… Cậu không nên nghĩ như vậy.” Giáo sư Đinh giải thích một cách gấp gáp. Ông ta sốt sắng thật sự, từ nét mặt và động tác đều có nhận ra.
“Không! Ký ức của cô ấy đã có vấn đề rồi, cô ấy đã mơ thấy chuyện lúc nhỏ.”



“Sao cơ?” Giáo sư Đinh thảng thốt. Ngón tay ông ta run bần bật, cafe lại sánh ra ngoài.



Nhưng lần này, ông ta quên cả lau đi.



Ông ta nuốt nước bọt một cái, giọng nói có phần run rẩy: “Cô ấy đã mơ thấy gì?”



“Cô ấy đã mơ thấy tôi. Lần nào cũng hốt hoảng tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Cô ấy nói với tôi rằng đã mơ thấy có một cậu bé nắm tay mình chạy. Đây chính là ký ức cũ của cô ấy, sao lại xuất hiện dưới dạng giấc mơ?”



Giáo sư Đinh nhíu mày, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Cấy ghép ký ức sẽ xuất hiện vô vàn các hậu quả. Tiềm thức của con người là không thể thay đổi, sẽ luôn đánh thức não bộ nhớ lại những chuyện đã lãng quên. Đây cũng là chuyện có thể xảy ra.”



Niên Bách Ngạn nhìn giáo sư Đinh, hỏi một chuyện anh luôn lo lắng: “Cô ấy có khả năng nhớ lại toàn bộ không?”



Nó như một điều kiêng kị, khiến sắc mặt giáo sư Đinh thêm trĩu nặng.



Im lặng rất lâu ông ta mới nói: “Lúc thôi miên cho Tố Diệp tôi đã cấy ghép cả câu lệnh, với mục đích ngăn ngừa sau này cô ấy nhớ lại tất cả mọi việc. Bây giờ nghĩ lại, tiềm thức đã lấy hình thức giấc mơ để đánh thức ký ức của cô ấy, có thể liên quan tới câu lệnh này. Năm ấy khi làm thôi miên cấp độ sâu, tôi đã cố gắng cấy ghép những ký ức hoàn toàn mới cho cô ấy. Ký ức và thôi miên như một dãy số mật mã vô cùng tinh vi, mà dãy mật mã này cũng luôn phải tồn tại. Một chiếc chìa khóa chỉ có thể mở được một ổ khóa, nhưng một ổ khóa có thể đánh ra rất nhiều chiếc chìa khóa. Thế nên ký ức của Tố Diệp chính là chiếc chìa khóa ấy. Chỉ khi nào tìm đúng ổ khóa của mình, cô ấy mới có thể hoàn toàn mở ra ký ức cũ. Một khi để cô ấy tìm ra được ổ khóa đó, thì cũng có nghĩa câu lệnh thôi miên tồn tại trong đầu cô ấy bao năm nay cũng sẽ biến mất, ký ức đã cấy ghép sẽ trở thành đồ vứt đi. Cô ấy sẽ nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra.”



“Tỷ lệ có cao hay không?”



“Chỉ có 1%. Thế nên bao năm nay tôi chưa bao giờ lo lắng.” Giáo sư Đinh suy tư giây lát: “Bây giờ cô ấy có thể phân biệt rõ hiện thực và mộng ảo chứ? Cũng tức là, cô ấy biết đó cảnh đó chỉ là mơ?”



Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu.



“Vậy thì chắc là không có vấn đề gì. Một ngày nào đó cô ấy không còn coi đó chỉ là mơ nữa, đó mới là nguy hiểm. Bây giờ ít nhất có thể chứng minh ký ức của cô ấy vẫn có thể kiểm soát được.” Giáo sư Đinh kết luận.



Niên Bách Ngạn trầm tư: “Nếu tôi không muốn cô ấy mơ thấy chuyện ấy thì sao?”



“Đó là điều không thể!” Giáo sư Đinh phủ định suy nghĩ của anh: “Con người không phải thần thánh, không có khả năng kiểm soát tiềm thức của con người. Cho dù có thể khống chế, thì cũng chỉ là tạm thời. Bây giờ những gì chúng ta có thể làm là khống chế ký ức. Đây đã là một bước tiến vượt bậc trong ngành tâm lý học rồi.”



Niên Bách Ngạn nhíu chặt mày. Anh không thể mạo hiểm được.



“Nếu cậu lo lắng vậy thì càng phải tiếp tục ủng hộ tôi hoàn thành công trình nghiên cứu này. Cậu có biết không? Kỹ thuật cấy ghép ký ức một khi được chứng thực sẽ giúp được rất nhiều người giảm bớt khổ đau.” Giáo sư Đinh không quên đề tài của mình, vẫn cố gắng thuyết phục Niên Bách Ngạn tiếp tục ủng hộ…