Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 14616 : Đổ mồ hôi lạnh trong lòng
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Là con trai, Niên Bách Ngạn biết mình không nên hỏi câu này. Riêng chuyện nghi ngờ bố mình đã là bất hiếu. Nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một cái gai. Nó đâm sâu vào trái tim, đâm tới chảy máu, đâm tới nhói buốt.
Cả đêm anh không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại là từng bức ảnh kia lại hiện lên trong đầu óc. Tố Diệp trên bức ảnh cô độc và bất lực. Cô thoi thóp thở, như một con mèo đã bị người tuốt da.
Niên Bách Ngạn cảm thấy toàn thân đau đớn. Nhưng người khiến anh đau nhất là bố.
Có lẽ chuyện này có liên quan tới bố.
Sự phản bội của Quản Yên làm dấy lên hận thù trong Thạch Thành.
Bố anh chưa từng yêu Quản Yên. Khi ông tảng lờ, thậm chí là né tránh Quản Yên, bà ta trở mặt uy hiếp như một con chó điên, làm tổn thương mẹ anh, hại nhà họ Niên phá sản, lâm vào tình cảnh nguy khốn. Tất cả những hành động điên rồ đó, Thạch Thành đều biết. Một Quản Yên như vậy càng khiến hắn ta căm phẫn, vì sự điên rồ của vợ hắn lại bắt nguồn từ một người đàn ông khác.
Hắn ta hận tới mức có thể cho bà ta dùng ma túy. Hắn ta căm hận Quản Yên, cũng vì hành động bà ta ôm con tự sát mà càng căm hận nhà họ Niên hơn.
Hắn muốn báo thù nhà họ Niên, lợi dụng chuyện của Tố Diệp để uy hiếp anh.
Vậy thì tối đó hắn nói cho anh biết kẻ ấy vẫn còn sống còn tàn nhẫn hơn rất nhiều hắn nói kẻ ấy đã chết rồi.
Còn sống tức là vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Còn sống tức là vẫn sẽ còn một kẻ khiến Niên Bách Ngạn đứng ngồi không yên.
Nhưng kẻ đó thật sự vẫn còn sống hay đó vốn chỉ là một lời dối trá của Thạch Thành?
Nếu kẻ đó còn sống, Thạch Thành nói vậy chẳng qua chỉ muốn anh chịu đựng cái gì gọi là giày vò và điên cuồng. Nhưng nếu người đó… là bố anh thì sao?
Nếu là bố anh thì với nỗi hận của Thạch Thành với nhà họ Niên, hắn nhất định cũng sẽ không nói thật. Điều hắn muốn là người nhà họ Niên phải thống khổ, muốn anh sống không bằng chết, thế nên đương nhiên hắn sẽ nói dối rằng người đó còn sống. Đợi tới khi anh cạn kiệt sức lực, thật sự điều tra ra đó là bố anh, Thạch Thành sẽ đạt được mục đích.
Vì Niên Bách Ngạn biết rõ rằng, nếu khoảnh khắc cuối cùng tìm ra người đó là bố, anh thà chết còn hơn.
Cả đời này anh sẽ phải gánh một cây thánh giá nặng nề.
Tới lúc đó, anh sẽ đối mặt với Tố Diệp thế nào?
Cho dù anh có bản lĩnh giấu nhẹm chuyện này cả đời thì mỗi lần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tố Diệp, đối mặt với sự tin tưởng của cô, những lúc cô gần gũi và làm nũng nép vào lòng anh, anh vẫn sẽ nghĩ tới chuyện, năm xưa người cưỡng bức cô chính là bố mình, là bố chồng của cô!
Nghe được câu ấy, Dương Nguyệt thở dài, không nói nữa.
“Sao thế?”
Dương Nguyệt chu môi: “Kỳ thực, việc thi vào khoa phát thanh hoàn toàn là tình cờ thôi. Vì một người bạn của em thích phát thanh. Cô ấy lo lắng quá nên kéo em theo cùng. Lúc đó em cũng muốn tới Bắc Kinh cho khuây khỏa nên cũng chỉ định đi cùng cô ấy thôi. Ai ngờ cô ấy thì trượt, còn em sau khi quay lại trường bỗng nhận được giấy gọi. Em cảm thấy đây có lẽ là ý trời, thế nên đã dứt khoát tới báo danh.”
Kỷ Đông Nham cười khẽ. Trên đời này cũng có những người may mắn thật. Nhưng mấy cuộc thi kiểu nghệ thuật đó lúc nào chẳng vậy, những người đi cùng, vận may luôn là tốt nhất.
Dương Nguyệt lại gọi một cốc trà sữa, sau đó đặt trước mặt Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham nói: “Tôi không thích uống trà sữa!”
“Nhưng lúc còn là Hải Sinh anh thích lắm mà. Chúng ta đều thích ăn những món thanh đạm, thế nên em vẫn luôn thích ăn ở Kim Đỉnh Hiên.” Dương Nguyệt chân thành nhìn anh và nói.
Khó khăn lắm mới trò chuyện được những đề tài bình thường lại bị Dương Nguyệt quay ngoắt lại đường cũ. Kỷ Đông Nham câm nín. Một lúc lâu sau, anh đặt cốc trà sữa tới trước mặt cô, nhìn vào mắt cô rồi nói: “Cô bé! Tôi bắt buộc phải nói rõ ràng với cô. Tôi không phải Hải Sinh của cô, cũng không quen biết Hải Sinh, hiểu không?”
“Em không nhận nhầm người đâu.” Dương Nguyệt tròn mắt: “Anh thật sự không tin có kiếp trước sao?”
“Không tin!”
Dương Nguyệt ồ lên một tiếng, rồi cắn môi: “Vậy… chúng ta làm quen từ đầu được không? Em tên là Dương Nguyệt. Nghe bác sỹ Tố nói anh tên là Kỷ Đông Nhamm, tổng giám đốc của tập đoàn Kỷ Thị.”
Kỷ Đông Nham chống cánh tay lên bàn, hơi rướn người về phía trước: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Em…” Dương Nguyệt ấp úng: “Em chỉ muốn chúng ta được ở cạnh nhau…”
Kỷ Đông Nham thở dài ngao ngán: “Dương Nguyệt phải không?”
Dương Nguyệt khẽ gật đầu.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Em 22.”
Kỷ Đông Nham khoanh hai tay trước ngực, kiên nhẫn nói: “Cô thấy đấy. Năm nay cô mới 22 tuổi. Còn tôi năm nay đã sắp 36 tuổi rồi. Tôi lớn hơn cô những 14 tuổi. Trong mắt tôi, cô chỉ là một đứa trẻ con, làm sao có thể làm bạn gái của tôi được? Hai chúng ta không thích hợp!"