Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14620 : Có em là đủ rồi

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Tiểu Đậu Tử cắt ngang màn cười đùa của hai người họ.



Tố Diệp đang định đứng dậy thì Niên Bách Ngạn giữ cô lại rồi nhìn Tiểu Đậu Tử: “Anh Cao! Đã sáu tuổi rồi, phải tự ngủ chứ?”



Tiểu Đậu Tử bĩu môi: “Phòng lớn quá, cháu ngủ không quen.”



“Là không quen hay là sợ vậy?” Tố Diệp chọc thằng bé.



Tiểu Đậu Tử mím môi không nói, khá bướng bỉnh.



Niên Bách Ngạn đứng dậy, đi về phía nó: “Quay về ngủ đi! Cháu là đàn ông con trai, không thể vì sợ hãi hay bất kỳ nguyên nhân gì khác mà muốn người khác ở bên cạnh mình. Như thế là không đúng.”



Lời dạy dỗ của anh không mang theo một chút dỗ dành nào.



Tiểu Đầu Tử im lặng cúi đầu.



Tố Diệp không đành lòng, bèn bước lên, kéo tay Tiểu Đậu Tử, xoa dịu: “Đi nào! Chị ngủ với em. Khi nào em ngủ được rồi là phải ngủ một mình nhé.”



“Vâng vâng!” Tiểu Đậu Tử vui mừng.



Niên Bách Ngạn giơ tay giữ Tố Diệp lại, vẻ mặt khó xử.



Tố Diệp mỉm cười, an ủi anh: “Đợi em nhé!”



Đợi tới lúc Tiểu Đầu Tử trằn trọc mãi mới ngủ được thì cũng đã khuya. Tố Diệp quay về phòng ngủ. Niên Bách Ngạn vẫn còn thức. Anh tựa vào đầu giường đọc báo. Thấy cô đi vào, anh khẽ hỏi: “Thằng bé ngủ rồi à?”



“Vâng!” Tố Diệp vươn vai một cái, trong lòng một trào dâng một niềm ấm áp lạ kỳ.



Chỉ một câu hỏi bâng quơ của anh nhưng lại khiến Tố Diệp cảm thấy rất khác biệt. Đó là một cảm giác hoàn chỉnh giống như một gia đình. Dường như anh và cô đều là làm bố làm mẹ. Ở phòng bên kia chính là con của họ. Sau khi cô dỗ cho con ngủ, chồng cô sẽ ngồi ở đầu giường đọc báo, rồi cô và anh sẽ trò chuyện xem ngày hôm đó con họ đã làm những gì.



Đó chẳng phải là một cuộc sống cô luôn mơ ước sao?



Cô trèo lên giường, mệt mỏi nằm sbò lên ngực anh.



Niên Bách Ngạn không để tâm, tiếp tục đọc báo.



Cô mỉm môi, ngẩng đầu lên, chọc vào cằm anh: “Giận đấy à?”



Niên Bách Ngạn liếc cô một cái, nhưng không nói gì.


Trên một chiếc giường đế vương rộng lớn, trắng muốt một màu. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, qua lớp rèm mỏng manh, trải một màu vàng óng xuống nền đất, chi chít như vàng vụn.



Đầu anh đau như búa bổ, khó chịu hệt như có ai cầm búa đục nó ra.



Vừa mở mắt ra, anh chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu. Phải một hai phút sau anh mới định thần lại được. Anh cố gắng ngồi dậy nhưng bỗng cảm thấy cánh tay nặng trịch.



Anh quay đầu.



Đối diện là gương mặt một người phụ nữ.



Đang gối đầu lên tay anh, say ngủ.



Cả người Diệp Uyên cứng đờ. Dưới lớp chăn mỏng, anh có thể cảm nhận được mình đang trần truồng. Áo sơ mi và quần Âu của anh rơi vãi dưới chân. Cả người phụ nữ đang ở trong lòng hình như cũng không mặc gì. Cánh tay bóng loáng vẫn còn đang vòng qua eo anh. Hơi hé chăn ra, cơ thể cô ta lạc vào mắt anh.



Đó là… Tịch Khê.



Đang ngủ rất say trong lòng anh.



Đầu óc anh bỗng chốc nổ tung!



Tối qua anh đã làm gì?



À không, tối qua anh đã làm gì Tịch Khê?



Diệp Uyên hoang mang, thậm chí bất an và căng thẳng. Anh cố gắng nhớ lại tình cảnh tối qua nhưng chỉ dừng lại ở giây phút Tịch Khê chúc rượu. Sau đó đúng là anh có uống mấy cốc, rồi sau đó thì sao?



Sao anh lại vào khách sạn? Tại sao Tịch Khê lại nằm bên cạnh?



Diệp Uyên càng nghĩ càng cảm thấy kinh hoàng. Anh từ từ rút tay ra. Anh ngồi dậy, ánh mắt lướt qua chiếc di động ở đầu giường. Anh cầm lên xem. Toàn bộ đều là các cuộc gọi nhỡ của Lâm Yêu Yêu nhưng di động đã bị chuyển thành chế độ câm.



Chết tiệt!



Tịch Khê hay anh là người làm việc này?



Diệp Uyên cảm thấy đầu óc choáng váng. Anh vội vàng đi xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, mặc vào.



Lúc anh đang cài cúc áo, giữa eo bỗng xuất hiện một đôi tay, bám riết lấy người anh như một con rắn, sau đó là chất giọng mềm mại, thẹn thùng: “Uyên! Anh dậy sớm vậy!”