Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14622 : Mang thằng con riêng của anh đi

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Niên Bách Tiêu đang cãi lộn cùng Tiểu Đậu Tử.



Chuyện này quả thực khiến Tố Diệp kinh ngạc. Sau khi cô và Niên Bách Ngạn ngơ ngác nhìn nhau, cô mới hét lên một tiếng ra ngoài: “Bách Tiêu!”



Niên Bách Tiêu quay đầu lại. Lúc ấy Tố Diệp mới phát hiện ra thằng nhóc này đã tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch.



Lúc này, một giọng nói từ tốn vọng ra từ bên trong, non nớt và ngây thơ: “Tuy rằng trông anh giống chú Niên, nhưng làm sao em biết anh không phải người đi thẩm mỹ mặt? Lừa em rằng anh là em trai của chú Niên, lỡ là người xấu thì em phải làm sao? Em là người làm khách ở nhà chú Niên. Anh mà ăn trộm đồ đạc đi mất, em rất khó giải thích với chủ nhà.”



Tố Diệp quả thực phải cảm thán không thôi với Tiểu Đậu Tử. Đây đâu có giống lời nói của một đứa trẻ?



“Mày chết chắc rồi! Mày chết chắc thật đấy!”



“Đồ giặc Tây chết dẫm!”



“Mày…”



“Được rồi! Bách Tiêu! Lên xe đi!” Niên Bách Ngạn lãnh đạm ra lệnh, ngăn lại màn chửi đổng của hai người.



Niên Bách Tiêu chỉ tay vào trong: “Mày đợi đó!”



Tiểu Đậu Tử làm mặt quỷ với cậu.



Lên xe rồi, Niên Bách Tiêu vẫn còn thở hồng hộc vì tức. Cậu gào lên với Niên Bách Ngạn và Tố Diệp: “Sao tứ hợp viện lại có thêm một thằng nhóc thế? Con riêng của hai người à?”



Niên Bách Ngạn cho xe xuống tầng hầm, không đáp lại cậu. Tố Diệp thì quay đầu lườm cậu một cái: “Ăn nói vớ vẩn! Là con trai của bạn chị. Với lại, nếu anh chị có con thật đi nữa, đó cũng không gọi là con riêng, hiểu không? Chị và anh trai em là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật bảo vệ!”



Niên Bách Tiêu bực bội khoát tay.



Tố Diệp thấy thế, cười một cách nham hiểm: “Thấy chưa! Tiếng Trung không tốt, chửi người ta cũng chịu thiệt. Bách Tiêu! Nó mới là đứa trẻ sáu tuổi thôi!”



Niên Bách Tiêu nghe thấy thế, đã tức càng thêm tức.



Niên Bách Ngạn đỗ xe cẩn thận, tắt máy rồi nói: “Thế là đủ rồi đấy! Tức giận gì với con nít cơ chứ?”



Niên Bách Tiêu không vui, xuống xe còn lẩm bẩm: ““Khuỷu tay xoay ra bên ngoài”! Là con mình chắc chắn còn chiều tận giời!”



“Ô! Em còn biết nói câu “khuỷu tay xoay ra bên ngoài” cơ à?” Tố Diệp cười.



Niên Bách Tiêu không thèm đoái hoài tới cô, đi thẳng vào trong thang máy.



Niên Bách Ngạn chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Hì, chị nói anh đua xe, phải không ạ?”



“Liên quan tới nhóc sao?”



“Đương nhiên rồi! Em thích Transformers.”



“Anh không thích!”



“Nhưng Transformers từ xe biến thành, xe của anh có biến hình được không?”



“Tiểu quỷ! Đừng làm phiền anh!”



“Anh đừng gọi em là tiểu quỷ, em có tên mà.” Tiểu Đậu Tử chặn cậu lại, tay chống hông: “Em tên là Cao Húc Phong, anh phải lịch sự chứ!”



“Núi cao núi thấp cái gì cơ?*”



*Phong (峰) trong tên của Cao Húc Phong hay Diệp Hạc Phong không có nghĩa là gió mà là đỉnh núi.



“Cao Húc Phong là tên em, là tên!” Tiểu Đậu Tử đứng hẳn lên giường, như thế mới miễn cưỡng đọ lại được chiều cao của Niên Bách Tiêu: “Anh tên là gì?”



Niên Bách Tiêu ngã luôn xuống giường nghỉ ngơi.



Tiểu Đậu Tử ghé sát mặt lại gần cậu: “Này! Lẽ nào anh không có tên tiếng Trung sao? Vậy em đặt cho anh nhé. Anh là Galvatron, Kinh Phá Thiên nhé!”



Niên Bách Tiêu trợn mắt: “Tại sao lại đặt cho anh tên kẻ xấu?”



“Vì em là Kình Thiên Trụ mà.”



“Cao Húc Phong! Nhóc có biết mình rất phiền không?”



“Chị nói em rất đáng yêu!”



Chịu không nổi nữa!



Niên Bách Tiêu đứng bật dậy, xông ra khỏi cửa, gào lên: “Anh! Mang ngay cái thằng con riêng của anh đi!”



Còn ngoài phòng khách, Tố Diệp mỉm cười giơ tay ra trước mặt Niên Bách Ngạn: “Ngày xưa chúng ta đã hứa hẹn rồi, em trai anh mà học được tiếng Trung anh phải trả em một khoản tiền. Thấy chưa, giờ ngay cả “con riêng” nó cũng hiểu rõ là có nghĩa gì rồi.”



Niên Bách Ngạn chẳng biết nên khóc hay cười…