Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 14637 : Bản tính của con người
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Nếu thật sự hành xử kích động như vậy, nếu Niên Bách Ngạn không tới ngăn cản kịp thời, vậy thì anh sẽ thế nào? Tịch Khê chỉ là đồ đàn bà đổ thêm dầu vào lửa. Tới lúc đó phải chăng anh sẽ sôi sục lên, thật sự làm ra những chuyện không thể cứu vãn?
Diệp Uyên tin rằng chắc chắn mình sẽ làm vậy! Vì trên đường tới đây, anh đã bị phẫn nộ che chặt mắt. À không, nói chính xác hơn, ngay từ lúc ở sân bay, anh đã có ý định giết người.
Nghĩ tới đây, Diệp Uyên bỗng rùng mình. Tại sao anh lại trở nên như vậy? Vì anh từng thoát chết, nên hiểu rõ sự tàn nhẫn của cái chết sao? Hay vì anh đã hiểu rõ dù là người thân cũng vậy thôi, vì lợi ích có thể cam tâm giết người? Hoặc có lẽ vì anh đã phải giương mắt nhìn người tài xế đó chết trước mặt mình?
Không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại, sau khi trải qua ranh giới sinh tử, chính trong khoảnh khắc ấy, anh đã cảm nhận được, tính mạng con người có lúc hèn mọn như phận con ong cái kiến. Người yếu thế chỉ bị người ta giơ chân giẫm nhẹ một cái là lập tức đã phơi xác rồi.
Những tình huống đặc biệt tạo ra những tâm lý khác thường. Diệp Uyên cảm thấy, hóa ra nhân tính cũng đáng sợ thật. Trong thâm tâm con người luôn ẩn chứa một sự tàn nhẫn mà người ta không muốn thừa nhận. Thế nên, khoảnh khắc này anh rất cảm kích Niên Bách Ngạn.
Trong biệt thự, bốn bề yên ắng.
Chỉ có tiếng bước chân của người đàn ông, nhưng cũng nhanh chóng bị lớp thảm trải sàn hút hết mọi âm thanh.
Ngoài cửa sổ bất ngờ có một tia chớp rạch ngang qua, khiến căn phòng bừng sáng như ban ngày. Trên chiếc sofa nơi góc tường, có một người phụ nữ đang nghe nhạc. Bóng dáng của cô ta cũng được chiếu rọi, kéo dài, quấn bện cùng bóng cây đung đưa.
Đó là một bộ máy hát đã cũ được phục cổ. Chiếc đĩa màu đen đang chầm chầm chuyển động, phát ra hương vị âm nhạc Thượng Hải của những năm 30, 40. Cả cách bày biện ở đây cũng thiên về thiết kế phục cổ kiểu cung đình, lấy màu lam đậm và màu lục đậm làm chủ. Mỗi một vật trang trí đều có lai lịch không tầm thường, thứ nào cũng in hằn dấu vết của tháng năm. Nếu là lúc bình thường, trong một đêm mùa hạ, nơi đây sẽ nhộn nhịp quần là áo lượt. Các cô chủ giàu có trong những bộ xường xám đã được chọn lựa kích cỡ một cách tỉ mỉ cùng các cậu chủ sánh vai nhau trong những bước nhảy.
Nhưng bây giờ, trong một đêm mưa gió âm u, lạnh lẽo như thế này, nơi đây như một tòa thành chết chóc. Đâu đâu cũng tỏa ra một bầu không khí bí bách. Nhất là thứ âm nhạc trong máy hát. Khi nó chậm rãi vang lên lại càng tôn thêm cái tĩnh mịch của nơi đây.
Niên Bách Ngạn đi vào trong phòng. Bình thường tới này cũng không còn nhân viên đón tiếp. Huống hồ tới mùa này, ở đây cũng chẳng có mấy nhân viên phục vụ. Anh dừng bước, ánh mắt lập tức xác định được bóng người đứng đó không xa.
Ngay sau đó, bên ngoài lại dội vang một tiếng sấm, gào rít lăn từ phía chân trời tới, gần như khiến cả mặt đất cũng rung chuyển. Tịch Khê đang nghe nhạc bỗng giật mình bởi tiếng sấm này. Cô ta đứng dậy, quay đầu. Trong quầng sáng mờ mịt, cô ta chỉ nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn.
Có lẽ bầu không khí này khiến Tịch Khê bất an, bỗng giật mình. Nhưng cô ta phản ứng lại rất nhanh, một giây sau đã rảo bước, bổ nhào vào lòng người đàn ông, ôm chặt lấy anh, khẽ nói: “Cuối cùng anh cũng tới rồi. Cái thời tiết quỷ quái này làm em sợ chết đi được, sao anh lại hẹn hò ở một nơi như thế này chứ?”
Niên Bách Ngạn nhíu mày, thản nhiên kéo cô ta ra.
Tịch Khê đang định khó chịu, nhưng sau ngẩng đầu lên, nhìn rõ tướng mạo của đối phương thì chợt sững người. Cô ta lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn qua ánh sáng chao đảo bất định ngoài cửa sổ.
“Anh? Anh chẳng phải Niên Bách Ngạn sao?”
Niên Bách Ngạn im lặng.
“Sao lại là anh? Diệp Uyên đâu?” Cô ta biết mối quan hệ giữa Niên Bách Ngạn và Diệp Uyên.
Niên Bách Ngạn tỏ ra vô cảm. Anh đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống, bình thản nói: “Diệp Uyên sẽ không tới đâu!”
“Cái gì gọi là anh ta không tới? Tối nay anh ta hẹn tôi mà!” Tịch Khê hơi cao giọng, đi tới trước mặt anh: “Chính Diệp Uyên bảo anh tới phải không? Để đuổi tôi đi?”
Niên Bách Ngạn không lên tiếng. Anh rút từ trong túi ra một hộp thuốc lá, lấy một điếu, ngậm lên miệng, châm lên sau đó ném hộp thuốc lá cho Tịch Khê, rồi mới hỏi: “Làm một điếu chứ?”
“Tôi không hút thuốc.” Tịch Khê cau mày.
Thực chất trong lòng cô ta đang chống đối và cảnh giác.
Cô ta chưa từng tiếp xúc với Niên Bách Ngạn, nhưng cũng đã nghe nói tới danh tiếng của anh ta. Trong giới làm ăn, anh ta là vua mặt lạnh nổi tiếng, rất ít khi cười, nghiêm khắc với người khác. Anh ta còn nổi tiếng về sự chín chắn, cẩn trọng của mình, thủ đoạn ranh ma, không để lộ dấu vết. Chỉ riêng việc anh ta đối phó lại đám cổ đông lão thành của Tinh Thạch đã khiến người ta không thể xem thường. Bạn có thể nói anh ta là người lịch sự, vì anh ta tinh tường giới kinh doanh, hơn nữa còn dẫn dắt Tinh Thạch lên sàn thành công. Nhưng bạn cũng có thể nhận xét anh ta là một kẻ dã man, vì anh ta thường xuyên qua lại các mỏ kim cương bên Nam Phi, ở đó, pháp luật gần như vô dụng.
Trên người đàn ông này hội tụ đầy đủ sự phức tạp và đa dạng của nhân cách con người. Anh ta có thể nói chuyện luật pháp với bạn, cũng có thể dùng võ để đáp trả bạn. Anh ta là người của xã hội thượng lưu cũng đồng thời là một người đàn ông thô lỗ biết đánh đấm lăn lê.
Một người như vậy khiến người ta vừa nể vừa sợ. Lúc này đây khi anh ta xuất hiện trước mặt quả thực đã khiến Tịch Khê bất giác cảm thấy lạnh gáy.
Nghe xong lời của Tịch Khê, Niên Bách Ngạn bỗng bật cười. Chỉ là một nụ cười có vẻ khiêu khích lại giống như đã nhìn thấu sự thanh cao mà cô ta dày công ngụy trang, chỉ là cố tình không nói rõ mà thôi.
Nụ cười ấy thoảng bên khóe môi nhưng đọng lại trong ánh mắt.
“Sao cô Tịch lại không biết hút thuốc chứ?”
Tịch Khê nhìn anh.
“Làm sao chú biết chuyện của tôi?”
“Vợ anh tìm tới vợ em kể lể, sau đó vợ em lôi em ra làm thớt để chém, đến nằm mơ cũng giơ tay đấm đá em. Em mà còn không giải quyết cho triệt để, em gái anh, tức là vợ em sẽ giải quyết em luôn!” Niên Bách Ngạn bực bội đáp.
Diệp Uyên cả kinh, rồi lập tức lo lắng: “Yêu Yêu nói gì với Tiểu Diệp?”
“Cô ấy đọc được tin nhắn trong điện thoại của anh.”
“Hả?” Đây là điều Diệp Uyên không ngờ tới. Mặt anh ấy biến sắc, vớ lấy áo khoác định đi ngay.
Nhưng bị Niên Bách Ngạn giữ lại: “Anh đi đâu đấy?”
“Yêu Yêu đọc được tin nhắn rồi, tôi còn không về nhà là chết chắc!”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy với vẻ bó tay. Ánh mắt đó như nhìn một cậu nhóc có vấn đề vậy: “Anh ngồi xuống đã! Nếu vợ anh mà phát điên, anh tưởng mình may mắn sống tới giờ sao?”
Diệp Uyên ngẩn người nhìn anh.
“Vợ em đã thuyết phục được vợ anh, bảo cô ấy tin rằng anh vô tội rồi.” Niên Bách Ngạn nói.
“Yêu Yêu tin ư?”
Niên Bách Ngạn uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Vậy Yêu Yêu đã từng nhắc chuyện này với anh chưa?”
Diệp Uyên lắc đầu.
“Không chủ động nhắc chỉ có hai khả năng. Một là, vợ anh thực sự đã được vợ em thuyết phục, cô ấy tin rằng anh trong sạch. Hai là vợ anh không tin nhưng cô ấy lựa chọn cách im lặng, đợi anh tự giải quyết.” Thấy Diệp Uyên lại định lên tiếng, Niên Bách Ngạn bổ sung: “Không cần biết là khả năng nào, việc anh cần làm cũng là im lặng, không được phép nhắc tới chuyện này. Nếu vợ anh không biết chuyện này hoặc cô ấy vốn không muốn làm to chuyện thì anh phải thông minh mà né tránh. Vấn đề đã được giải quyết rồi, đừng để nảy sinh mâu thuẫn.”
Diệp Uyên lau mồ hôi: “Nếu là khả năng thứ hai, tôi chẳng còn mặt mũi nhìn cô ấy nữa.”
“Diệp Diệp nói đúng, có lúc phụ nữ lấy chồng rồi chọn cách tự lừa dối chính mình. Chỉ cần anh đối xử tốt với cô ấy thì còn tốt hơn là xin lỗi.”
Diệp Uyên gật đầu một cách nặng nề.
Tiếng nhạc trong quán bar rộn ràng hẳn lên. Trong một buổi sáng tinh mơ thế này, lại còn vừa qua một đêm mưa, nơi đây náo nhiệt khác thường. Niên Bách Ngạn uống một chút rượu đã cảm thấy ánh đèn trước mắt chói lóa, nghĩ bụng tuổi tác của mình cũng không còn hợp với mấy nơi thế này nữa, bất giác cười khổ. Anh quay mặt nhìn về phía đội nhạc biểu diễn trên sân khấu, vô thức nhớ lại lần mình và Tố Diệp ở quán bar, Tố Diệp chạy lên sân khấu hát một bài khiến anh nghe mà trái tim đau đớn như bị khoan cắt. Anh chỉ ngồi dưới, yên lặng bảo vệ.
Hai người lựa chọn trầm mặc trong thứ âm thanh hỗn loạn.
Rất lâu sau, Diệp Uyên bỗng hỏi anh: “Niên Bách Ngạn! Nếu chuyện này xảy ra với chú, chú có nói thật với Tiểu Diệp không?”
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn anh ấy, bình tĩnh đáp: “Không!”
Diệp Uyên nhướng mày.
“Nói thật chỉ chứng tỏ anh đã bất lực, hoặc sự việc đã bại lộ. Em và Diệp Diệp khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, không thể để những chuyện vặt vãnh bên ngoài phá hoại hạnh phúc đó. Nếu em đã làm, em cũng sẽ nghĩ cách xóa sạch dấu vết.” Giọng nói của Niên Bách Ngạn rất khẽ, nhưng đầy kiên quyết: “Bởi vì một khi nói thật, phụ nữ mãi mãi không thể coi là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chuyện này không liên quan tới lòng tin hay sự nhẫn nại, đó là bản tính của con người.”
Diệp Uyên gật đầu.
Uống xong ly rượu ấy, Niên Bách Ngạn đặt cốc xuống, cầm chìa khóa xe lên: “Đi thôi! Còn về muộn nữa, em gái anh sẽ đốt nhà mất. Cô ấy đang đợi tin chiến thắng của em từng giây từng phút đấy.”
“Thuê tài xế cho chú đi!” Diệp Uyên nói.
Niên Bách Ngạn cười: “Tốt! Anh thông minh ra rồi đấy.”
Diệp Uyên hừ một tiếng: “Tôi sợ chú bị cảnh sát bắt, tới lúc đó tôi chẳng biết giải thích với Yêu Yêu kiểu gì.”
Niên Bách Ngạn câm nín...