Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 14646 : Tuyệt đối không để em làm mất mặt Tổ quốc
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Bắc Kinh, dưới cùng một bầu trời.
Thành phố huyên náo cũng dần dần thu lại vẻ hào nhoáng của mình, như một con thú chìm vào giấc ngủ, bình ổn lại cái xốc nổi của ban ngày, trở nên yên tĩnh hơn. Gió thu mang theo hơi lạnh tĩnh mịch lấp đầy mỗi góc của thành phố. Từng tầng mây dày che đi ánh trăng thanh lạnh, khiến cho đêm nay trở nên âm u, ngột ngạt.
Lâm Yêu Yêu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Khi cô mở mắt, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, đến cả tóc tai cũng ướt sũng. Sau đó cô cảm thấy bào thai đạp dữ dội, đứa bé đang thể hiện một cách mạnh mẽ cho cô hiểu thế nào là “đồng mệnh tương liên”*.
*Số mạng gắn kết với nhau.
Khoảnh khắc tỉnh lại từ cơn ác mộng, ký ức của con người là mãnh liệt nhất. Mà những ký ức này lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự thay đổi tâm trạng. Lâm Yêu Yêu mơ thấy rất nhiều cảnh tượng lộn xộn, cho dù có cố gắng chắp nối lại thì vẫn cứ rời rạc. Cô mơ thấy mình đi trong đêm tối, nhìn thấy một cỗ quan tài. Quan tài đó đang động đậy. Cô rất sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng bỗng thấy tiếng của Tố Diệp. Tố Diệp đang kêu cứu, tiếng kêu ấy vọng ra từ trong quan tài. Cô liều lĩnh bước tới, kết quả thật sự phát hiện ra Tố Diệp bị người ta đóng đinh trong quan tài. Cô bèn nghĩ đủ mọi cách để cứu cô ấy ra nhưng cái đinh của quan tài quá dài, cô không có công cụ, không sao bậy nắp quan tài lên được.
Thế là cô ra sức hô hoán. Nhưng xung quanh không có một ai. Cô cầm đá liều mình ném cũng không có tác dụng gì. Cô bèn nói với Tố Diệp, cô nhất định sẽ tìm được công cụ để cứu cô ấy, cô ấy phải kiên trì. Cô chạy đi rất xa, rất xa, muốn tìm một gia đình nào đó nhưng công toi.
Cảnh tượng tiếp theo đã thay đổi.
Hình như cô đã về tới nhà. Ngoài cửa lại thấy có một đôi giày cao gót của phụ nữ, màu đỏ, cực kỳ chói mắt. Cô nghe thấy tiếng động. Cô men theo tiếng ấy, đi thẳng tới phòng ngủ. Cô đẩy cửa ra, bèn nhìn thấy Diệp Uyên đang ân ái cùng một người đàn bà khác. Thanh âm của cô ta õng ẹo một cách thái quá. Những ngón tay được sơn giữ chặt lấy sống lưng Diệp Uyên.
Trông Diệp Uyên rất hưng phấn. Chiếc giường lớn bị anh lắc lư như sắp sập tới nơi. Người đàn bà kia bám chặt lấy anh như một cây dây leo. Cô nhìn thấy gương mặt cô ta. Đó chính là… Tịch Khê!
Cô chạy ra ngoài, hình như chạy hẳn ra nước ngoài.
Đó là một nơi quen thuộc, một khách sạn quen thuộc. Cô nghe thấy tiếng một người phụ nữ ư ư a a, cảm thấy cực kỳ bực bội. Cô bò qua ban công. Phòng khách của bên đó vẫn còn sáng. Cô nhìn qua, bỗng thấy Diệp Uyên. Anh đang ôm một người phụ nữ, chống lên tường. Cánh tay rắn chắc nâng cơ thể cô ta lên. Hai người quấn bện vào nhau, người đàn ông với hơi thở trầm khàn, người phụ nữ với tiếng rên yêu kiều.
Ngoài cửa sổ là thứ ánh sáng mông lung.
Nhạt nhòa nhưng đủ rọi sáng vào đôi mắt Lâm Yêu Yêu.
Cảm giác này tồi tệ vô cùng.
Cô khẽ cựa mình mới phát hiện Diệp Uyên đang vắt ngang cánh tay, ôm chặt lấy cô. Chỉ có điều, anh đè chặt đến nỗi cô hơi khó thở. Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay của Diệp Uyên ra, rồi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn người đàn ông đang say ngủ bên cạnh mình qua tia sáng yếu ớt.
Anh là chồng cô, là bố của đứa bé trong bụng cô. Cô và anh cứ thế lấy nhau như phim. Khi cô tưởng rằng cả cuộc đời này đã định trước sẽ nắm tay Đinh Tư Thừa sống tới trọn đời, thì Diệp Uyên đã xen vào cuộc sống của cô không hề khách khí, sau đó bất chấp tất cả để cướp đi cả cuộc đời cô.
Giữa anh và cô hình như chẳng có lời thề non hẹn biển nào, càng không có tình cảm thanh mai trúc mã. Cô chưa bao giờ nghĩ, cũng chưa từng thử tưởng tượng, có một ngày mình lại lấy một người đàn ông khác, chứ không phải Đinh Tư Thừa, rồi bản thân lại yêu một người đàn ông khác.
Anh có xấu xa, có khiến người ta nghiến răng nghiến lợi đến mức nào cũng không đọ lại với sự cố chấp của anh dành cho cô. Anh kiên quyết phải theo đuổi được cô, kiên quyết phải lấy cô làm vợ. Cô nên tin rằng tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ tình cảm thực sự của anh chứ không phải tâm lý săn bắt một con mồi, không phải sao?
Nhưng vì sao…
Lâm Yêu Yêu nhìn Diệp Uyên.
Anh ngủ rất say, hơi thở cũng nhịp nhàng, chậm rãi. Có lẽ do thường xuyên tập thể hình và chú trọng dinh dưỡng nên anh ngủ rất yên tĩnh, không có tiếng ngáy phì phò. Điều này sẽ khiến phụ nữ có thể yên tâm nằm trong vòng tay anh say ngủ.
Có phải chính vì như vậy mới có rất nhiều, rất nhiều người phụ nữ thích len vào lòng anh?
Thật ra cô nên dự liệu từ sớm. Cô rất hiểu anh, trước khi kết hôn anh đã là một người đàn ông có rất nhiều phụ nữ, có khi đôi lúc đến cả những người anh từng hẹn hò anh còn chẳng nhớ nữa. Lấy một người đàn ông như vậy, đương nhiên phải chấp nhận mạo hiểm, không đúng sao?
Nếu ban nãy chỉ là một cơn ác mộng, vậy thì khi tỉnh lại, thấy anh vẫn còn ngủ bên cạnh mình, cô nên mừng vì đó chỉ là mơ thôi. Đáng ra cô phải ôm chặt lấy anh, cảm ơn ông trời vẫn để anh luôn bảo vệ bên cạnh cô như vậy.
Nhưng cô hận chết giác quan thứ sáu của mình, hận cả việc mình tùy tiện nghi ngờ.
Cô nên tin lời Tố Diệp, tiếp nhận lời khuyên của cô ấy mới phải. Là chuyên gia tình yêu nào đã nói, trong tình yêu phụ nữ phải luôn tỉnh táo nhưng trong hôn nhân hãy làm một kẻ khờ, như thế mới có được hạnh phúc. Lâm Yêu Yêu cảm thấy câu nói này rất đúng. Nếu cô có thể ngốc một chút, dại một chút, thì đã không rơi vào tình cảnh đau thắt con tim như bây giờ, cũng không cần đêm đêm bàng hoàng tỉnh giấc khỏi ác mộng.
Những lời Tố Diệp nói lần trước quả thực đã khiến cô bình tĩnh lại. Nhưng mấy hôm sau cô lại bắt đầu hoang mang, lo sợ. Hai dòng tin nhắn trong di động của Diệp Uyên cứ đung đưa trước mắt cô. Sao lại trùng hợp đến vậy? Lúc cô gọi tới lại nghe được giọng Tịch Khê? Hơn nữa hôm sau khi lén xem lại di động của Diệp Uyên, chúng đã bị anh xóa sạch.
Lâm Yêu Yêu không hề biết Diệp Uyên vẫn còn có quan hệ với Tịch Khê. Anh cũng chưa bao giờ nhắc tới Tịch Khê trước mặt cô. Sau khi cưới, anh làm trọn bổn phận của một người chồng, hoàn toàn mang hình tượng một người đàn ông tốt. Ngoại trừ những lần anh phải đi công tác và… đêm không về nhà ấy.
Phải! Cô bắt đầu nghi ngờ đêm đó.
Ban đầu cô chỉ cho là Diệp Uyên uống say rồi ngủ lại nhà bạn. Nhưng sau đó cô phát hiện ra áo sơ mi của Diệp Uyên không bình thường. Nó quá mới, không hề có dấu vết tẩy giặt. Đương nhiên, anh đã giải thích rằng vì áo cũ toàn mùi rượu nên anh đã mua bộ mới.
Lý do này không chê vào đâu được. Nhưng Lâm Yêu Yêu lại nhớ tới những tình tiết trong sách hay trong phim truyền hình. Đàn ông ra ngoài ăn vụng, trên quần áo dính vết son hoặc mùi nước hoa của phụ nữ thế là đã mua một bộ mới thay vào.
Người ăn vụng kiểu gì cũng để lại dấu vết.
Thế là, Lâm Yêu Yêu đã làm cái việc mà đa phần các bà vợ hay làm, kiểm tra di động của anh!
“Có người tấn công chúng ta.” Anh nói.
Tố Diệp nhớ ra rồi.
Vì hôm qua cô dậy khá muộn nên tới tận khi mọi người đã đi ngủ cô vẫn tỉnh táo. Cô vốn định tới tìm Kỷ Đông Nham, nói về chuyện của Dương Nguyệt, nhưng nhìn giờ xong cũng từ bỏ ý định này. Cô ngồi một mình, sắp xếp lại những người và những chuyện đã gặp ngày hôm ấy.
Nhưng không hiểu sao, nghĩ mãi nghĩ mãi bỗng mệt mỏi, mí mắt cứ đánh nhau, cả người cảm thấy rã rời. Tố Diệp bỗng thấy không bình thường, muốn đứng dậy nhưng bỗng ngã vật xuống giường. Sau đó cô nhìn thấy hai người áo đen đi vào phòng, động tác rất nhanh, trước mắt cô lập tức mơ hồ. Rõ ràng là biết có nguy hiểm nhưng cô lại chỉ có thể giương mắt nhìn họ đi tới gần, sau đó đầu cô bị một chiếc túi vải đen chụp kín.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau, sau đó thì không biết gì nữa.
“Có người đánh thuốc mê cho em.” Tố Diệp nhớ lại một lượt rồi nói với Kỷ Đông Nham: “Mùi này rất quen, không nhớ đã từng ngửi thấy ở đâu rồi.”
Kỷ Đông Nham cũng nhớ lại lúc vào phòng ngủ của cô, quả thực ngửi thấy một mùi rất thơm, nhưng anh chỉ nghĩ đó là mùi hương của phụ nữ hoặc nước hoa cô mang tới. Thì ra cả người anh rệu rã rồi bị trói lại đều là vì loại thuốc mê đó.
“Bọn chúng là kẻ nào?” Tố Diệp thử xem có nhúc nhích được không nhưng dây thừng quấn rất chặt.
Kỷ Đông Nham cố hồi tưởng lại: “Bịt mặt, rất giỏi võ, nhưng không giống người Trung Quốc.”
Tố Diệp kinh ngạc. Lúc đó cô nhìn không rõ lắm, thế nên không thể đoán định đối phương là ai. Nghe Kỷ Đông Nham nói vậy, cô càng thấy kỳ lạ. Nếu là người nước ngoài, thì ai đã tay rộng rãi như vậy?
“Anh cảm thấy chúng nhằm vào anh hay nhằm vào em?” Tố Diệp đang băn khoăn chuyện này.
Kỷ Đông Nham ngẫm nghĩ: “Có thể là em, có thể là anh.”
Tố Diệp cúi đầu bó tay. Rất lâu sau cô lại nhìn về phía Kỷ Đông Nham: “Anh quả là vô dụng!”
Câu nói ấy làm Kỷ Đông Nham sững người, ngay lập tức bất bình thay cho bản thân: “Em chưa từng dùng qua anh, làm sao biết anh vô dụng?”
Tố Diệp lườm: “Anh có cho không, em cũng không dùng!”
Kỷ Đông Nham ngượng ngập. Anh hắng giọng giây lát rồi nghiêm túc trở lại: “Không phải tại anh không bảo vệ được em. Mà là anh thật sự không có bản lĩnh vừa chống cự với thuốc mê vừa cứu em được.”
“Em nghi ngờ em là hàng “mua một tặng một”, mục đích của bọn chúng nhất định là anh!”
“Rõ ràng là nhằm vào em. Anh mới là hàng “mua một tặng một” thì có, nếu không sao bọn chúng lại vào phòng em?”
“Đó là vì bọn chúng muốn lấy em làm con tin để uy hiếp anh.”
Kỷ Đông Nham nhướng mày ngẫm nghĩ rồi gật đầu có vẻ tán thành: “Nói vậy cũng đúng. Chưa biết chừng họ thật sự biết anh thích em, lấy em ra để uy hiếp anh, bắt đưa bao nhiêu tiền anh cũng đưa. Ấy, mà không đúng, nếu cần tiền, bắt anh lại làm gì?”
“Nghĩ cách thoát ra đi, đại ca à!” Tố Diệp gào lên thảm thiết: “Sớm biết có người bắt cóc em, em chắc chắn sẽ thay sẵn quần dài áo dài. Giờ thì hay rồi. Anh bảo nếu chúng ta tìm cách báo cảnh sát, em cũng không có mặt mũi nào nhìn cảnh sát nhân dân. Đợi đã, liệu đây có còn là Hồng Kông nữa không? Lỡ ở nước ngoài, em đúng là làm mất mặt Tổ quốc.”
Kỷ Đông Nham đúng là bái phục tư duy nhảy vọt của cô. Lúc này rồi mà vẫn còn bình tĩnh được như vậy. Nếu là người con gái khác, chắc là đã khóc thét lên từ lâu. Anh bật cười, rồi nói: “Em yên tâm, anh tuyệt đối không để em làm mất mặt Tổ quốc đâu.”
“Anh có cách rồi hả?” Hai mắt Tố Diệp sáng ngời.
Kỷ Đông Nham phì cười: “Anh không thể chịu thua Niên Bách Ngạn chứ hả? Lúc này mà anh hùng không cứu mỹ nhân, cả đời này em sẽ nói anh vô dụng mất.”
Tố Diệp nói: “Đừng phí lời nữa! Mau nói xem anh nghĩ ra cách gì rồi!”
“Em lại đây!” Kỷ Đông Nham nháy mắt với cô.
Tố Diệp rầu rĩ: “Cụ lớn ơi! Con bị trói làm sao qua được?”
Kỷ Đông Nham nhìn cô bằng ánh mắt ngốc nghếch, rồi chỉ cách cho cô: “Bò!”
Tố Diệp chỉ hận không thể nhào tới cắn vào cổ anh: “Thế sao anh không bò?”
“Được rồi, được rồi! Anh nhường em, bà cô ạ!” Kỷ Đông Nham không muốn lãng phí thời gian. Anh thật sự đã nhích từng chút một tới bên cạnh Tố Diệp.
“Sau đó thì sao?”
Kỷ Đông Nham cúi đầu nhìn vào nút thắt dây thừng: “Nhìn thấy chưa? Em nằm sấp xuống, cùng miệng cắn để tháo ra. Không phải cắn vào dây thừng, cắn vào nút thắt này.”
Tố Diệp liếc nhìn. Nó nằm chình ình trên “chỗ đó” của anh. Cô sửng sốt nhìn anh: “Kỷ Đông Nham! Không phải chứ! Anh sốt sắng muốn chiếm lời từ em phải không?”