Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14649 : Cậu ấy vẫn tới

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


“Anh mà chết trong tay em thì kiếp sau kiểu gì cũng phải tìm được em, bắt làm vợ anh, hầu hạ anh suốt đời để trả nợ!” Kỷ Đông Nham nói như đùa như thật. Anh nhanh chóng đi tới bên người đàn ông còn lại cũng lăn ra đất, lần mò tìm khẩu súng thứ hai ra, cầm chắc trong tay.



Tố Diệp nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay anh, trái tim bắt đầu đập thình thịch. Kỷ Đông Nham bước lên, kéo cổ tay cô, nói khẽ: “Kẻ nào muốn lấy mạng em, em không được nhân từ, đi theo anh!”



Bước chân Tố Diệp có phần loạng choạng. Cảm giác hoảng sợ trong lòng cô không kém gì lúc ở Nam Phi, khi cô cầm súng bắn vào gã đàn ông chuẩn bị lấy mạng Niên Bách Ngạn. Lúc đó cô mất hết bình tĩnh, tay không ngừng run lên, đầu óc trống rỗng, chỉ biết nhìn Niên Bách Ngạn và lẩm bẩm: Em giết người rồi…



Nhưng hiện thực không cho phép cô nghĩ nhiều. Kỷ Đông Nham đã dẫn cô đi tới hành lang. Tận cùng của hành lang dài ngoằng, ngọn đèn trắng tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, chết chóc. Trong không khí lan tỏa một sự bất an và nguy hiểm. Có tiếng người uống rượu, trò chuyện, tạp nhãm và hỗn loạn, giọng nói cũng rất lớn. Quả nhiên là một toán người. Nhìn khí thế này, số lượng người còn vượt xa khi ở Nam Phi.



Tố Diệp đổ mồ hôi, tim không ngừng đập điên cuồng, như một con gà sắp tắt thở vẫn còn giãy giụa loạn lên. Thực tế là trong lòng cô giấu một con dao găm, một tay cầm chắc một khẩu súng, tay kia nắm chặt tay Kỷ Đông Nham.



Tố Diệp có thể cảm nhận được bàn tay của Kỷ Đông Nham cũng ra sức ghì chặt tay cô bằng một nguồn sức mạnh kiên định không rời. Tố Diệp ngước mắt nhìn Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham của giờ phút này không còn cười đùa toe toét như mọi ngày nữa. Gương mặt anh tuấn hơi nghiêng viết đầy sự nghiêm túc và cảnh giác. Anh mím chặt môi, cằm cũng căng ra thẳng tuột. Trên đó có mấy sợi râu mới mọc. Hình ảnh của anh như vậy, Tố Diệp không thường thấy.



Vì chưa từng yêu nhau, chưa từng sống chung dưới một mái nhà, Kỷ Đông Nham mà cô nhìn thấy lúc nào cũng gọn gàng, tề chỉnh, giống như ban đầu khi cô yêu Niên Bách Ngạn. Chỉ tới khi về sống cùng Niên Bách Ngạn cô mới biết, anh cũng có lúc lôi thôi, xộc xệch, cũng có khi say bí tỉ rồi nói năng linh tinh, mới biết sáng nào anh cũng phải cạo râu nếu không râu sẽ mọc dài tới cằm.



Không hiểu sao, cô cảm thấy Kỷ Đông Nham của giờ phút này còn chân thực hơn bình thường.



Biết đâu…



Nếu cô chưa từng gặp Niên Bách Ngạn, chưa từng xuất hiện trong quán bar đó, chưa từng ngã vào lòng Niên Bách Ngạn…



Có lẽ…



Nếu thời gian, không gian thay đổi, nếu trên đời này chỉ có một mình Kỷ Đông Nham, không có một Niên Bách Ngạn ngang sức ngang tài với Kỷ Đông Nham, từ đầu tới cuối chỉ có một mình Kỷ Đông Nham.



Vậy thì, cô sẽ yêu người đàn ông này.



Phải, vào khoảnh khắc này cô dám chắc chắn như thế.



Giống như bây giờ đây, hai người nắm chặt tay nhau, hai trái tim hoàn toàn buộc lại với nhau.



Chỉ có điều, Tố Diệp biết rõ cô đang áy náy. Nếu không phải vì cô, hôm nay Kỷ Đông Nham đã không phải tình cảnh nguy hiểm này. Cô rất muốn nói một tiếng xin lỗi với anh, xin lỗi anh từ đầu tới cuối vẫn chân thành yêu cô như thế, xin lỗi anh đến tận bây giờ còn bị cô liên lụy, xin lỗi anh rằng cả đời này đã định trước cô sẽ phải có lỗi với anh, phụ tình cảm của anh.



Ba tiếng “xin lỗi anh” ấy cứ xoay vòng trong cổ họng, giữa răng và lưỡi nhưng chần chừ mãi cô vẫn không thể lên tiếng. Cô cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh, càng lúc trái tim càng thắt lại. Cô há miệng, khẽ khàng lên tiếng nhưng lại chỉ hỏi được một câu: “Chúng ta sẽ chết sao?”



Thanh âm rất nhỏ, gần như chỉ còn tiếng thở, vậy mà Kỷ Đông Nham nghe thấy. Anh quay đầu nhìn cô. Có một khoảnh khắc, một tình cảm rõ ràng ánh lên trong mắt anh, nhưng rồi lại bị anh đè xuống. Anh dùng khẩu hình miệng nói với cô, nhấn mạnh từng chữ: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”
“Thế nên anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện.” Anh buông cô ra, nhưng ánh mắt vẫn còn quyến luyến. Anh khẽ nói: “Lát nữa em phải tìm thời cơ, chạy được thì phải chạy. Anh sẽ kéo dài thời gian. Đây là rừng hoang, nhưng có những cành cây bị vết xe lăn qua, chứng tỏ phía trước chắc chắn có đường.”



Tố Diệp nghẹn ngào, ra sức lắc đầu: “Không! Em không thể bỏ lại anh được!”



Một tiếng súng vang lên, Kỷ Đông Nham ôm lấy đầu cô. Anh không nói nhiều nữa, cứ thế kéo tay cô chạy về phía trước. Ánh đèn đó càng lúc càng gần. Tiếng súng vang dội, làm kinh động tất cả chim chóc trong rừng.



“Mau trốn vào bụi cây!” Kỷ Đông Nham ra lệnh.



Tố Diệp biết anh định một mình dụ đám người kia. Cô lắc đầu nói không. Kỷ Đông Nham giận dữ, quát lên với cô: “Em không muốn gặp Niên Bách Ngạn nữa phải không? Mau trốn đi cho anh!”



Đám lính kia đuổi theo rất nhanh. Chúng giơ súng về phía này. Kỷ Đông Nham nhanh mắt nhanh tay, ngay sau đó anh bóp cò.



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.



“Chạy!” Thấy bên này cũng không còn an toàn nữa, Kỷ Đông Nham bèn kéo Tố Diệp chạy về phía trước.



Hai bên chính thức bắn nhau.



Chỉ có điều một bên là một nhóm người, một người chỉ có hai người họ, hai cây súng với hai mươi viên đạn.



Mùi thuốc súng nồng nặc ngập tràn khu rừng, Tố Diệp căm ghét thứ mùi này.



Kỷ Đông Nham bắn rất chuẩn, không viên đạn nào lãng phí. Nhưng cho dù anh có bắn chuẩn thì đã sao? Anh không phải thần tiên, không có tiên pháp, khi hết đạn thì cũng sẽ phải gặp nguy hiểm.



Đánh nhau với đám người đó sao? Chúng chỉ dí súng vào bạn mà thôi.



Lúc viên đạn cuối cùng bắn ra cũng là lúc Tố Diệp tuyệt vọng. Bỗng nhiên ở phía xa có thứ gì nổ tung, ngay sau đó lửa hừng hực bốn bề. Có tiếng súng máy bắn phá, và liên tiếp những tiếng kêu vang trời.



Kỷ Đông Nham và Tố Diệp cùng nhìn về phía sau, bỗng thấy mấy chiếc xe bọc thép lăn về phía này. Trên xe có người đang đứng, trong tay cầm súng máy, quét về phía đám lính đánh thuê bên này.



Chân Tố Diệp lập tức mềm nhũn. Cô ngồi sụp xuống đất. Trực giác cho cô biết, Niên Bách Ngạn tới rồi.



Chính Kỷ Đông Nham cũng trả lời câu hỏi của cô. Anh thu súng lại, kéo Tố Diệp còn đang ngây ngốc vào một lùm cây, nhìn về phía cuộc giao tranh cách đó không xa, khẽ nói một câu: “Cậu ấy vẫn tới!”