Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14666 : Gây dựng lại Niên Thị

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Khi cô về tới nhà, thì đêm đã xuống. Qua cửa sổ, bên ngoài sáng lên một ngọn đèn đường duy nhất. Ngược lại, ánh sao trên bầu trời đêm lại âm u bất định. Khi những ngày cuối cùng của mùa thu vẫn còn đang quẩn quanh thành phố Bắc Kinh, vì màn sương mù mà nó không còn rực rỡ sắc màu. Thời tiết này, sương mù lại quay về, lần lượt bao trùm cả mùa đông tiếp theo.



Khi tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Lan đang cố gắng tìm kiếm ngôi sao vốn dĩ phải rất sáng trên bầu trời, nhưng tiếc là cố gắng rất lâu mà vẫn không tìm thấy. Cô mở cửa ra, là Tố Khải. Cô không hề kinh ngạc khi thấy anh đến nhanh như vậy, chỉ lách người để anh vào nhà.



Ăn cơm tối với Joey xong, cô về nhà mình, thấy trước mắt vẫn là những cảnh tượng hệt như trước khi cùng mẹ tới Hồng Kông, nước mắt lại rơi. Cho dù có phạm tội ác tày trời gì thì người ngồi trong tù vẫn là mẹ cô. Nhớ tới gương mặt hốc hác của bà, dáng vẻ của bà khi đeo còng số tám, trái tim Diệp Lan lại đau nhói như bị đinh đâm loang lổ, nham nhở.



Tố Khải gọi điện cho cô, hỏi cô đang ở đâu. Cô nói cho anh biết. Thế là anh đã vội tới đây.



Ánh sáng trong phòng rất tối, gương mặt Diệp Lan chìm trong bóng tối. Tố Khải bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Về nhà đi!”



Đôi mắt Diệp Lan chợt xao động trong đêm tối. Rồi cô gật đầu rất nhanh.



Dọc đường, Diệp Lan chỉ im lặng. Có mấy lần Tố Khải muốn hỏi cô đang nghĩ gì nhưng thấy đôi mắt vô hồn của cô cứ nhìn mãi là dòng xe bên ngoài, nét mặt cô đơn, anh nhất thời lại không biết nên nói gì, đành để mặc cô. Tới nhà, Tố Khải đi tắm trước. Khi đi ra, anh thấy Diệp Lan đang gọt hoa quả, bày lên đĩa trông vô cùng đẹp mắt.



Từ sau khi quen Diệp Lan, Tố Khải có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa cuộc sống có phụ nữ và không có phụ nữ. Cứ lấy ví dụ như đĩa hoa quả trước mặt này. Lần nào ăn hoa quả, cô cũng rất cầu kỳ. Có một lần, anh thấy cô rửa táo, đầu tiên là ngâm bằng nước nóng, sau đó lại ngâm tiếp bằng nước muối. Chỉ riêng việc rửa táo thôi đã mất gần nửa tiếng đồng hồ. Sau khi lấy ra, táo còn phải gọt vỏ. Anh quả thực không chịu nổi nữa, hỏi cô rằng đằng nào cũng gọt vỏ sao còn phải tốn bao nhiêu thời gian ngâm táo nữa? Kết quả cô trả lời, táo bây giờ lớp vỏ ngấm rất nhiều thuốc trừ sâu rồi thuốc tẩy. Ngâm táo là để loại bỏ lớp thuốc tẩy, không để nó dính vào dao. Còn thuốc trừ sâu ngấm vào vỏ táo rồi nên đương nhiên không thể ăn cả vỏ được. Cả một mớ lý luận làm Tố Khải chóng cả mặt.



Nhưng dù thế nào, vì có Diệp Lan, anh mới cảm nhận được phương tiện tỉ mỉ, đáng yêu của người con gái.



Tối nay cô vẫn vậy, nhưng Tố Khải nhìn mãi, vẫn cảm thấy bí bách. Anh bước tới bên cạnh cô, cuối cùng cũng hỏi: “Có thể nói cho anh biết, em đang nghĩ gì không?”



Động tác gọt táo của Diệp Lan khựng lại. Sau đó, cô đặt con dao xuống. Cô lau tay sạch sẽ, sau đó nhìn về phía Tố Khải, ngập ngừng nói: “Thật ra hôm nay… em đã ăn cơm cùng Joey.”



“Joey?” Tố Khải nhướng mày: “Con gái của ông chủ bên em?”



Diệp Lan khẽ gật đầu.



Tố Khải cười khẽ: “Hai người có chủ đề chung để nói cơ à?”



Diệp Lan thở dài, sau đó kể cho Tố Khải nghe một lượt chuyện Joey đề cập tới trong bữa tối. Nghe xong Tố Khải cười: “Ba năm? Vừa nhìn là biết cô ta không biết chuyện em từng ở nước ngoài bao lâu như thế. Giờ đã về nước rồi, làm gì có chuyện lại chạy sang đó chứ.”



Anh nói vô cùng tự nhiên và hợp lý. Nếu là bình thường, đây cũng sẽ là suy nghĩ của Diệp Lan. Nhưng hiện giờ…



“Thật ra… em rất muốn đi.” Cô phát biểu ý kiến của mình.



Tố Khải đang định cầm hoa quả, nghe xong chợt sững người. Diệp Lan không đành lòng. Cô cúi đầu cầm dao lên tiếp tục gọt: “Cơ hội này rất hiếm có, em rất muốn đi.”



Tố Khải buông tay, trong lòng dâng lên một sự bực dọc khó có thể giải tỏa. Nhưng anh vẫn hạ giọng nói: “Thời gian quá dài, ba năm đấy.”



“Ba năm có thể học được rất nhiều thứ…”



“Thế anh thì sao?” Tố Khải hỏi ngược lại.



Diệp Lan cắn môi, không nói gì.



Tố Khải cũng không nói nữa, chỉ nhìn cô không rời mắt. Rất lâu sau cô mới buông dao xuống, ngước mắt nhìn anh: “Kỳ thật, đối với em mà nói, khoảng thời gian này quá khó khăn. Em nghĩ, thứ có thể giúp em bước ra khỏi bóng tối chỉ có thời gian.”



Đây là những lời trong lòng cô. Sao Tố Khải không hiểu được những đau khổ và dằn vặt trong lòng cô chứ? Anh không nỡ, một là sợ một mình cô đi xa sẽ rất nguy hiểm, hai là anh thật sự không muốn cô rời xa anh lần nữa. Anh rất muốn giữ cô lại, thậm chí là ép buộc nhưng sau những giây phút suy nghĩ nông nổi, thứ sót lại chỉ còn lý trí.



Anh không thể ích kỷ như vậy. Gần đây cô phải chịu bao giày vò, anh đều nhìn thấy. Cô là một đứa con hiếu thảo, nhưng lại không thể không thừa nhận sự thật bố mẹ mình đều phạm những tội ác tày trời. Đối với thế giới của một người đáng lẽ nên đơn giản và trong sáng như cô, đây là một kiếp nạn. Một mặt cô nhớ mong, thương xót bố mẹ, một mặt lại vì đạo nghĩa mà căm phẫn bố mẹ. Sự phức tạp, bứt rứt này, một cô gái như cô sao có thể chịu đựng nổi? Kể cả đổi lại là một người đàn ông kiên cường, mạnh mẽ, e là trong phút chốc cũng khó mà chịu được.



Cộng thêm việc, anh còn là người điều tra bố cô, tận tay bắt mẹ cô.



“Nếu em thật sự cho rằng ra đi là cách giải quyết vấn đề, vậy thì…” Tố Khải hơi ngừng lại, cố đè nén cảm giác chua xót trong lòng, nói: “Anh sẽ ủng hộ quyết định của em. Chỉ có điều, sang bên đó mọi việc em đều phải cẩn thận. Nếu có thốn thiếu thứ gì hoặc xảy ra chuyện gì, phải gọi điện thoại cho anh ngay.”



Ba năm, dài đằng đẵng. Ba năm sau mọi chuyện sẽ thế nào, chẳng ai biết cả. Thế giới này phát triển quá nhanh, sự thay đổi giữa con người và con người cũng quá lớn. Từ “chờ đợi” đã không còn tràn đầy sức mạnh như thời cổ đại nữa rồi.
Kỷ Đông Nham lập tức gào lên: “Niên Bách Ngạn! Cậu coi là trò trẻ con đấy à!”



“Có lúc làm ăn cũng không khác trò chơi trẻ con là mấy.” Niên Bách Ngạn mỉm cười.



“Thần kinh!”



“Thế nào?”



“Tớ có thể suy nghĩ.”



Niên Bách Ngạn giơ tay lên nhìn đồng hồ, cầm tách trà lên: “Được! Cho cậu hai phút! Tớ uống xong tách trà này, cậu phải cho tớ biết kết quả suy nghĩ của mình.”



“Hai phút? Niên Bách Ngạn! Cậu bắt tớ đưa kết luận bây giờ luôn cho xong!”



“Được thôi!”



“Cậu…” Kỷ Đông Nham tức chết: “Cậu đúng là đồ điên! Làm ăn có ai ép buộc người khác như cậu không hả? Tớ đúng là rồ rồi mới hợp tác với kẻ điên như cậu.”



Niên Bách Ngạn không nói câu nào, lập tức ngắt máy.



Còn chưa tới hai giây, di động lại vang lên. Anh mỉm cười nhận máy: “Thế nào rồi?”



“Sao lại dập máy của tớ?”



“Nói chuyện không hợp!”



“Tớ đâu có nói là không hợp tác, cậu có cần làm thế không?” Kỷ Đông Nham châm chọc.



Niên Bách Ngạn từ tốn đáp: “Tớ chỉ không muốn lãng phí thời gian buôn chuyện với cậu. Về bản thiết kế quy mô của cửa hàng đại lý, vị trí, vốn đầu tư, cùng các phương án phân tích báo cáo tớ đã gửi vào email của cậu rồi.”



Kỷ Đông Nham hừ một tiếng: “Cậu hành động nhanh quá nhỉ! Bây giờ tớ rất nghi ngờ có phải từ lúc còn ở Tinh Thạch cậu đã bắt dự tính những chuyện này không?”



“Quả nhiên là người đen tối có một trái tim đen tối, còn nghĩ người khác cũng đen như mình.” Niên Bách Ngạn đáp lại.



“Cậu muốn tớ thừa nhận cậu là thiên tài kinh doanh á, mơ đi!”



“Có thừa nhận hay không, cậu vẫn phải hợp tác với tớ thôi.”



“Tớ có một chút ý kiến đấy. Con người cậu bảo mật công việc quá đáng quá mức!”



Niên Bách Ngạn cười: “Chẳng mấy chốc mọi người đều biết thôi.”



“Cậu có ý gì?”



Niên Bách Ngạn chỉnh lại tư thế ngồi: “Rất đơn giản! Kỷ Thị hợp tác cùng Niên Thị, tất cả mọi sản phẩm thuộc quyền quản lý của Kỷ Thị đều rút khỏi Bright, cộng thêm chuyện Niên Thị giành được một mỏ kim cương lớn, sáng mai tất cả sẽ được lên báo!”



“Không giống phong cách làm việc trước nay của cậu đấy. Thật không ngờ! Cậu có tuổi rồi, sức chịu đựng tâm lý cũng mạnh hơn.” Kỷ Đông Nham trêu chọc anh: “Nhưng mà nhịp độ này của cậu là định ép cho tớ bị Vincent chém đấy à? Hay là định dồn Vincent vào chỗ chết?”



“Cậu muốn kết cục nào?”



Đầu kia cười lớn một cách sảng khoái: “Con người tớ vẫn thích tự bảo vệ bản thân.”



Niên Bách Ngạn uống hết trà trong cốc, cong môi nói một câu đầy ẩn ý: “Thế nên, chúng ta chỉ còn cách dồn Vincent vào chỗ chết mà thôi!”