Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 14681 : Ôn lại năm xưa
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Câu nói này hoàn toàn thỏa mãn lòng tự tôn của đàn ông trong Niên Bách Ngạn. Khóe môi anh cong lên một độ cong đẹp mắt.
“Anh đưa em đi ăn cơm.” Anh vỗ vỗ đầu cô, mỉm cười đứng dậy.
Tố Diệp vuốt lại mái tóc hơi rối rồi nhìn đồng hồ: “Anh đi được à?”
“Kiếm tiền là chuyện nhỏ, vợ đói bụng mới là chuyện lớn.” Niên Bách Ngạn lại vò đầu cô vẻ trêu chọc rồi đứng dậy, đi tới bàn làm việc lấy di động và chìa khóa xe.
Tố Diệp lẩm bẩm một câu “đáng ghét” rồi lại phải vuốt lại mái tóc vừa bị anh làm rối. Cô đứng dậy. Đúng vào khoảnh khắc ánh tịch dương ngập tràn bầu trời. Ráng chiều đẹp vô hạn trang điểm tầng tầng lớp lớp cho bầu trời, trút xuống một sắc màu đỏ như lửa, xuyên qua khung cửa sổ sát sàn, hắt vào phòng.
Niên Bách Ngạn đứng trước bàn làm việc. Sau lưng anh là khung cửa sổ ấy, sau đó là cả một dải mây rực lửa. Ánh sáng khắc trên gương mặt hơi nghiêng của anh. Cái bóng cao lớn hơi bị kéo dài. Khoảnh khắc này, anh như một vị thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp, ảo mộng, không chân thực.
Trái tim Tố Diệp bắt đầu nhộn nhạo nơi lồng ngực. Cô không kìm được lòng mình, tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy Niên Bách Ngạn từ phía sau, áp mặt lên sống lưng rộng lớn của anh.
Niên Bách Ngạn cầm chìa khóa xe lên, bỗng cảm thấy hông mình ấm áp. Cô đang dựa vào anh. Lưng anh có thể cảm nhận được nơi mềm mại của cô. Như bị điểm trúng huyệt, Niên Bách Ngạn không dám động đậy, nhưng cũng cảm nhận được một sự tê dại từ trên xuống dưới, thậm chí là thoải mái. Anh phủ tay mình lên tay cô. Từng ngón tay thanh mảnh quấn bện lấy những ngón tay bé nhỏ mềm mại như không xương của cô.
“Không muốn đi ăn cơm ngay đâu.” Tố Diệp cũng cảm thấy khoảnh khắc này hạnh phúc vô ngần. Giống như cô chỉ yên lặng dựa vào anh như vậy, không cãi vã, không nghi kỵ, bình yên ôm anh như thế.
Cô nghe được tiếng trái tim mình đang đập. Đồng thời lúc này cũng nghe được cả tiếng trái tim anh. Hai con tim ở rất gần, rất gần nhau, gần tới mức như buộc chặt lấy nhau.
“Vậy em muốn làm gì?” Niên Bách Ngạn mỉm cười, ngữ khí cưng chiều.
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Em muốn đi ăn phô mai.”
Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Phô mai?”
Nụ cười của Tố Diệp có phần quỷ quyệt. Cô ngó đầu ra: “Phô mai trên đường Nam La Cổ.”
Niên Bách Ngạn bất ngờ quay đầu, nhìn vào gương mặt tươi như hoa của cô: “Không phải chứ?”
Tố Diệp mím môi, cười xấu xa rồi gật đầu với anh.
***
Lại là con đường đông đúc và chật hẹp, lại có một chiếc xe hào hoa chầm chậm đi qua.
Hôm nay là cuối tuần, các học sinh đều được nghỉ học, người vốn dĩ đã đông, lại cộng thêm sắp tới buổi tối, người càng lúc càng ùn ùn xuất hiện. Thật ra sau một lần từng trải năm ngoái, Niên Bách Ngạn đã học hỏi được kinh nghiệm. Anh đã thề không bao giờ lái xe vào đường Nam La Cổ nữa. Nếu có thể, anh cũng tuyệt đối không tới mấy nơi đông người như thế này.
Tố Diệp nhìn cảnh ấy, nhìn mãi nhìn mãi, bờ môi bất giác cong lên.
Cô nhớ lại năm ngoái khi tới đây, lúc đó cô đơn thuần chỉ muốn chọc tức anh, trị anh một trận. Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ anh sau khi xuống xe, bị mọi người chỉ trích không ngớt. Còn cả bà cô nhiệt tình đó nữa, ra sức oán trách anh quá chiều bạn gái.
Tố Diệp không nhịn được cười.
Năm ngoái cô gây họa. Nếu không phải vì cô lái xe nhanh, làm sao khiến người dân phẫn nộ được? Kết quả anh làm cừu thế tội. Năm nay anh biết điều rồi, cấm cô sờ vào vô lăng.
Năm ngoái…
Cô chỉ giả vờ làm bạn gái anh.
Năm nay…
Cô đã là vợ anh.
Thời gian thật kỳ diệu. Số phận của mỗi người được an bài thế nào vừa kỳ ảo vừa khó hiểu. Hồi tưởng lại, tất cả duyên phận lại bắt đầu trở thành những kỷ niệm đẹp.
Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn đã xách túi phô mai với đủ các vị về xe.
“Em hài lòng chưa?” Niên Bách Ngạn đưa cho cô.
Tố Diệp cười rạng rỡ: “Có phải em không gọi điện là anh cứ đứng xếp hàng không?”
“Xếp hàng tiết kiệm được chút tiền mà.” Niên Bách Ngạn cười rồi cho xe chạy.
Tố Diệp nhướng mày: “Năm ngoái anh đâu có nghĩ vậy.”
“Năm ngoái em chưa phải vợ anh.” Niên Bách Ngạn lái xe với tốc độ ổn định.
Tố Diệp trừng mắt: “Thế là ý gì?”
Phía trước đã vãn người hơn một chút, anh hơi tăng tốc, mím môi cười nói: “Ý tức là, đằng nào cũng lấy em về nhà rồi, tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.”
Tố Diệp chỉ muốn nhào tới cắn đứt cổ họng anh…