Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 14688 : Hy vọng được nghe sự thật
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Bây giờ, Tố Diệp quả thực đã bị kinh sợ. Gương mặt tái nhợt của cô khiến Niên Bách Ngạn vừa thương vừa buồn cười. Anh muốn cười nhưng cố nhịn lại, vì sợ kích thích lòng tự tôn của cô. Anh không quên Tố Diệp là một người con gái hẹp hòi thế nào, thế nên việc anh có thể làm là an ủi và nhận lỗi.
Đợi cho tâm trạng của cô ổn định lại một chút, anh mới nhìn cô và nói với vẻ buồn cười: “Đây đâu phải lần đầu tiên em xuất hiện một cách nổi bật như thế.”
Tố Diệp lập tức nhớ tới lần ở trấn Thiên Đăng, còn cả… còn cả lần cô chạy chân trần đi tìm anh trước ánh mắt của bao nhiêu người tại khách sạn bên Hồng Kông. Nghĩ tới đây, cô càng lúc càng cảm thấy không còn biết giấu mặt đi đâu. Rồi cô bắt đầu đánh đấm anh như điên, gào lên: “Mấy chuyện mất mặt đó anh còn nhớ làm gì chứ? Quên ngay, mau quên đi!”
Cuối cùng Niên Bách Ngạn vẫn không nhịn được, phải cười phá lên, mặc cho cô đánh.
“Anh còn cười à? Không được cười! Không được phép cười!” Tố Diệp sốt sắng, giơ tay bịt miệng anh lại.
Niên Bách Ngạn nhân cơ hội đó kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng, tươi cười dỗ dành: “Chuyện này có gì mất mặt đâu. Bây giờ cả công ty ai cũng biết em là phu nhân chủ tịch. Sau này em tới công ty, ai dám chặn đường em?”
“Nhưng em không muốn lộ diện như vậy.” Tố Diệp lẩm bẩm. Càng nghĩ tới cảnh đó cô càng không còn mặt mũi nhìn ai.
Niên Bách Ngạn mím môi cười khẽ: “Thế em muốn xuất hiện kiểu gì?”
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Nói thế nào cũng phải long trọng một chút chứ.”
Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày.
“Ví dụ như có buổi tiệc thương mại lớn nào đó, anh dẫn theo phu nhân xuất hiện. Như vậy chẳng phải em sẽ lộ diện một cách thanh tao trước mặt họ sao? Còn tốt hơn là chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi của anh rồi bổ nhào vào tầm mắt của mọi người.” Tố Diệp càng nghĩ càng ân hận.
Niên Bách Ngạn vòng tay qua eo cô, nói: “Ngoại trừ việc em chỉ mặc một chiếc áo sơ mi để người ta nhìn thấy khiến anh hơi hốt hoảng ra thì anh cho rằng cách này hay hơn việc em xuất hiện trong hình tượng xinh đẹp. Cách xuất hiện của em sẽ đả kích thành công rất nhiều quân địch giả của em.”
“Thế nào gọi là quân địch giả của em?” Tố Diệp không hiểu.
Niên Bách Ngạn cười: “Mắt của em lúc nào cũng chăm chăm để ý tới mấy người cô gái bên cạnh anh, cho rằng họ có ý đồ không an phận với anh. Giờ thì tốt rồi, họ sẽ bị em dọa cho chạy mất dép.”
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn ngắt lời Tố Diệp, đi lên đưa túi xách cho cô: “Anh bảo Giản Ngôn đưa em tới nhà hàng trước, em ở đó đợi anh.”
Tố Diệp nghi hoặc.
“Nghe lời anh.” Niên Bách Ngạn dịu giọng vỗ về.
Tố Diệp nhận ra bầu không khí bất thường. Tuy rằng cô có rất nhiều nghi vấn trong lòng nhưng cũng biết rõ lúc này có hỏi cũng chẳng hỏi được chuyện gì, đành gật đầu, nhận lấy túi xách. Niên Bách Ngạn quay người, đi tới bên bàn làm việc, ấn chế độ rảnh tay, gọi Giản Ngôn vào, sau đó dặn dò cậu ấy đưa Tố Diệp tới nhà hàng, ăn tạm thứ gì trước.
Tố Diệp miễn cưỡng rời đi cùng Giản Ngôn.
Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại Tố Khải và Niên Bách Ngạn, anh ra hiệu cho Tố Khải ngồi xuống.
Tố Khải ngồi xuống sofa. Niên Bách Ngạn ngồi phía đối diện. Anh rót cho cả mỗi người một tách trà rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Thật ra anh bảo chị em đi, cũng đã đoán ra em tìm anh vì chuyện gì rồi, phải không?” Tố Khải ngồi im, nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm và nói.
Động tác cầm tách trà của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại giây lát nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh. Anh cười đáp: “Anh bảo chị em đi không phải vì biết mục đích em tới đây, mà vì thái độ của em cho anh biết, em không muốn chị em biết một số chuyện.”
Người ngoài không nhận ra sự thay đổi của Niên Bách Ngạn nhưng một người làm cảnh sát lại còn là gián điệp bao năm như Tố Khải, ánh mắt đương nhiên sẽ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều. Sự ngừng lại ban nãy của Niên Bách Ngạn, cậu đã để ý thấy.
Tố Khải nói: “Em cũng nói thẳng luôn, không vòng vo tam quốc với anh làm gì. Anh là anh rể em, em cũng mong được nghe sự thật từ anh.”
Niên Bách Ngạn bảo cậu cứ nói.
“Bây giờ Vincent đang bị các cơ quan chức năng giám sát. Ông ta rất thảm nhưng đối với em mà nói, đó đều chỉ là những tội danh bề ngoài. Bao nhiêu năm nay, cảnh sát vẫn luôn lần theo đường dây của tổ chức Samele. Khi ở Vân Nam, em cũng tiếp xúc với không ít tội phạm ở tam giác vàng, nên đã nghi ngờ Vincent từ lâu. Ban đầu em cho rằng Samele là một người, kết quả mới phát hiện thì ra Samele là tên của một tổ chức. Bao năm qua, chín thủ lĩnh hàng đầu của tổ chức Samele đã lần lượt qua đời, bây giờ chỉ còn lại một mình Samle. Trước đó, còn có ba người có tên tuổi ngang ngửa với hắn ta, lần lượt là Chessia, Sariel và Abraham. Chúng lần lượt lấy biệt danh của chín thiên sứ Samele bên cạnh Thượng đế để thao túng các giao dịch ma túy. Trong bốn người này, Abraham là người chết sớm nhất, cuối cùng chỉ còn một chạc ba chân vững chắc là Chessia, Sariel và Samle.”
Niên Bách Ngạn bình thản lắng nghe, khóe môi từ đầu tới cuối vẫn nở một nụ cười khẽ. Đợi Tố Khải nói xong, anh chỉ vào tách trà: “Trà nguội uống sẽ không ngon đâu!”