Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14691 : Cái giá cao gấp mười lần

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Nghe ra Niên Bách Ngạn có ý trêu chọc, Tố Diệp tức giận giơ nắm đấm đánh anh. Anh né, cô lại nhào tới, ôm chặt lấy cổ anh rồi nói: “Niên Bách Ngạn! Anh bảo không dưng anh đẹp trai thế làm gì hả? Làm con bé bị mê hoặc đến nỗi đánh mất lý trí rồi.”



Niên Bách Ngạn vừa cười vừa vào môi cô: “Em đúng là dẻo miệng.”



Tố Diệp mím môi cười rồi nói: “Em thấy sau này anh cứ mặc kệ mấy người bà con bên nhà em đi. Thật đấy, không lo nổi đâu. Hơn nữa lâu dần họ sẽ cho đây là việc anh nên làm, chỉ uổng công anh.”



“Đều là người thân thích cả, giúp được thì giúp.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nói: “Làm vậy không phải vì bà con bên nhà em mà là vì em, vì cậu và mợ. Nhất là mợ. Mợ là một người ưa sĩ diện như vậy. Họ hàng của mợ đã tìm tới nơi, nếu không giúp, mợ cũng cảm thấy ái ngại.”



Tố Diệp nghiêng đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Nghe xong những lời này, cô không kìm được lòng mình, rướn cổ, hôn lên má anh một cái rồi nói: “Chồng yêu! Em thật sự yêu anh chết mất! Sao lúc nào anh cũng làm việc chu toàn như thế chứ?”



Niên Bách Ngạn tươi cười vác cô lên: “Thế thì để anh xem em yêu anh chết mất kiểu gì nào!”



“Anh đáng ghét! Anh là đồ háo sắc!”



Niên Bách Ngạn giơ tay vỗ vào mông cô một cái: “Dám mắng chồng mình là háo sắc à, to gan tày trời! Chăm sóc hình pháp!” Dứt lời, anh sải bước đi vào phòng ngủ.



Chẳng mấy chốc, từ trong phòng ngủ đã vọng ra tiếng cười đùa của Tố Diệp: “Chú nhỏ! Đừng mà…”



“Gọi anh là gì cơ?”



“Anh rể! Tha cho người ta đi…”



Sau đó vang lên tiếng cơ thể quấn quýt. Chẳng mấy chốc, tiếng cười nũng nịu của cô gái đã hóa thành tiếng thở dốc, bện chặt với hơi thở hơi trầm khàn của người đàn ông.



Nồng nhiệt qua đó, Tố Diệp đã mệt mỏi đến mức đi đánh cờ với Chu Công rồi.



Trong phòng sách, Niên Bách Ngạn đang châm một điếu thuốc, nghe điện thoại.



“Bách Ngạn! Vincent chạy rồi!”



“Gì cơ?” Niên Bách Ngạn bất ngờ nổi giận: “Sao hắn chạy được?”



“Gã Vincent đó quá giảo hoạt, cả anh cũng bị hắn lừa. Nhưng chú yên tâm đi. Bây giờ cảnh sát đang truy nã hắn khắp nơi. Anh đã ngầm báo với mấy người trong giang hồ rồi. Các anh em cũng đang tìm kiếm hắn.”



“Nhất định phải tìm được hắn trước khi cảnh sát tới.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn giá lạnh.



“Bây giờ các anh em cũng đang cố gắng hết sức. Nhưng có một điểm anh phải chắc chắn, chú thật sự không cần mạng của hắn sao?”



Niên Bách Ngạn nghiến răng kèn kẹt, rất lâu sau mới khẽ nói: “Em không muốn chuyện này biến thành vụ án hình sự, nếu không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Em chỉ muốn hắn ngoan ngoãn ngậm miệng vài năm, tìm một nơi nào đó dưỡng già là được rồi.”



“Nhưng chỉ cần một người còn sống thì hắn vẫn có thể mở miệng.”



“Bây giờ người đang tham gia vào là em vợ của em.” Anh nói.



Đối phương đã hiểu, sau khi nói một câu “cứ yên tâm” bèn kết thúc cuộc điện thoại.



Điếu thuốc ở đầu ngón tay đã cháy quá nửa, lập tức làm bỏng ngón tay Niên Bách Ngạn. Anh hơi run lên. Điếu thuốc rơi xuống đất, tàn thuốc rụng ra. Anh nhíu mày nhặt điếu thuốc lên rồi ra sức dập vào trong gạt tàn.



Anh không muốn ai phải khó xử, như Tố Khải hay như Tố Diệp, người con gái anh yêu nhất…



***




Thế nên, cô có tin không?



Chẳng ai dám nói có hay là không có. Nếu bắt cô lựa chọn, cô nguyện tin rằng có tồn tại kiếp trước, đây ít nhất cũng là một sự an ủi đối với tâm hồn.



Cô thở dài nói: “Tôi chỉ có thể trả lời cô từ góc độ khoa học. Trong các liệu pháp thôi miên có một loại gọi là hồi tưởng kiếp trước, nhưng hiện vẫn còn bị mọi người nghi ngờ. Thế nên tôi mới phải khuyên cô. Giấc mơ của cô kỳ thực chỉ là giấc mơ, nó không thể thay đổi điều gì. Thời gian vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, cô cũng phải nhìn về phía trước mới được.”



“Nếu… tôi thật sự muốn làm thôi miên, chị sẽ làm cho tôi chứ ạ?” Cô gái đan các đầu ngón tay vào nhau.



“Tôi sẽ giới thiệu cho cô bác sỹ Phương. Mong cô hãy tin tưởng chị ấy. Chị ấy thực sự là một bác sỹ trị liệu thôi miên rất giỏi.”



Cô gái cắn môi: “Vậy… tôi sẽ về nhà suy nghĩ thêm một chút.”



Tố Diệp gật đầu.



Khi cô gái đi khỏi, Tố Diệp day thái dương rồi giở lại tài liệu của cô ấy. Thông tin bên trên ít đến đáng thương. Không độ tuổi, không địa chỉ, không nơi công tác. Chỉ có một cái tên và nghề nghiệp.



Sở Kha, trợ lý của một nhà khảo cổ học nào đó.



Tố Diệp lắc đầu khó xử. E là không có liên quan gì tới kiếp trước, chỉ có liên quan tới nghề nghiệp cô ấy tiếp xúc mà thôi. Một ngày nào cũng tiếp xúc với đồ cổ, mơ mấy giấc mơ đó cũng là chuyện bình thường.



Cô đang mải nghĩ thì di động rung lên.



Sau khi nhìn số điện thoại, cô nhận máy ngay lập tức.



“Toàn bộ tài liệu có liên quan tới Vincent, tôi đã tra ra rồi.” Bóng bàn nói.



Tố Diệp mừng rỡ: “Tốt quá rồi!”



“Nhưng mà…” Bóng bàn đổi giọng, ngữ khí hơi ngập ngừng.



“Sao vậy?”



Đầu kia hạ thấp giọng: “Nhưng mà tôi cần thêm tiền.”



“Anh đang lừa đảo đấy à?” Tố Diệp bất mãn.



“Tôi thề tôi tuyệt đối không có ý lừa đảo cô. Chỉ có điều, tôi hoàn toàn không ngờ lai lịch của Vincent lại đáng sợ như vậy. Với cả…” Nghe ra được đối phương đúng là rất căng thẳng: “Về chuyện của Niên Thị, mong cô hiểu cho, một khi những tài liệu này truyền ra ngoài, có lẽ bản thân mình chết thế nào tôi cũng không biết.”



Tố Diệp sững người: “Anh có ý gì?”



“Ý của tôi rất đơn giản. Sau khi điều tra Vincent, tôi đã quyết định sau này không làm nghề này nữa. Tôi cần một khoản tiền. Một số tiền đủ để tôi sống hết nửa quãng đời còn lại mà không phải lo ăn lo mặc. Tôi không thể ở lại Trung Quốc nữa.”



Tố Diệp chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm vang bên tai, dường như sự hoảng sợ của bóng bàn đã lan truyền tới cô. Cô cố bình tĩnh lại và nói: “Ý của anh là, Niên Thị và Vincent có một bí mật không thể để ai biết?”



“Đúng vậy! Thế nên tôi cần tìm một sự bảo đảm.” Giọng của bóng bàn hơi run rẩy: “Tôi biết quan hệ của cô và Niên Thị. Niên Bách Ngạn là chồng cô. Khi nhìn thấy những tài liệu này, tôi không dám chắc liệu cô có nuốt lời không bảo đảm cho sự an toàn của tôi nữa hay không. Tôi không tin ai cả, chỉ tin tiền thôi. Tôi muốn cô tăng giá tiền ban đầu lên gấp mười lần. Muộn nhất là tới giờ tan làm của ngân hàng tối nay, nếu tiền vẫn chưa được gửi vào tài khoản của tôi, tài liệu sẽ lập tức bị tiêu hủy.”



“Mười lần? Anh…”



“Chị Niên! Những tài liệu này tuyệt đối xứng đáng với số tiền tôi yêu cầu.” Bóng bàn ngắt lời cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Hơn nữa tôi bảo đảm, ngoại trừ tôi ra, sẽ không có người thứ hai có thể có bản lĩnh tìm được chỗ tài liệu sâu đến vậy! Tôi không muốn phiền phức, tôi chỉ muốn bình yên sống nốt quãng đời còn lại thôi!”