Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14722 : Không chỉ một đứa mất tích

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Mặc dù Niên Bách Ngạn mới ra tù chưa lâu, nhưng cũng nhận ra Tố Diệp rất lo lắng cho Tịnh Hảo, nhất là mỗi lần anh tới đón Tịnh Hảo, cô giáo rõ ràng biết anh là bố của Tịnh Hảo nhưng vẫn còn phải gọi điện thông báo cho Tố Diệp. Đối với việc này tuy rằng anh không được thoải mái lắm những vẫn hiểu nỗi lòng của Tố Diệp.



Lúc nhỏ Tố Diệp từng lạc người thân, vì thế mà đã có một cảnh ngộ khiến cô đau khổ cả đời. Cô tuyệt đối không thể để con gái mình lại gặp phải những chuyện như vậy.



Niên Bách Ngạn biết cô đang sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, thế nên cho dù Tịnh Hảo chỉ hơi rời ra tầm mắt của cô, cô cũng sẽ căng thẳng. Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn chỉ tự trách bản thân không cho cô được cảm giác an toàn. Là chồng mà anh lại khiến vợ mình ngày nào cũng phải sống trong hoang mang lo sợ, ngày nào cũng phải lo lắng cho an toàn của con gái, đây là lỗi của anh.



Anh nắm chặt tay cô, không ngừng an ủi: “Không đâu, Diệp Diệp! Đừng nghĩ tiêu cực như vậy.”



“Nhưng…nhưng năm xưa em cũng chỉ mới bốn tuổi.” Tố Diệp dùng tay còn lại đặt lên tim mình, đau tới nỗi mỗi chữ nói ra cũng vô cùng khó khăn.



Niên Bách Ngạn không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay lại để giữ lấy tay cô.



“Thả em ra!” Tố Diệp kêu lên thất thanh, lập tức hất tay anh ra, thẳng thừng nói: “Niên Bách Ngạn! Anh không thể hại em rồi lại hại cả Hảo Hảo.”



Bàn tay đang nắm chặt vô lăng của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Anh quay đầu xe, chiếc xe đột ngột dừng lại trên một con đường nhỏ.



Sự yên ắng ngột ngạt đến chết người.



Lời Tố Diệp nói như một chiếc búa đập thẳng vào trái tim anh. Anh không nhìn cô nhưng nỗi đau khi con tim bị đâm xuyên lại đong đầy trong ánh mắt. Ánh nắng buổi chiều hắt nghiêng xuống gò má anh, tỉ mẩn đẽo gọt nỗi bi thương của anh.




Niên Bách Ngạn thầm thở dài. Thật ra trẻ con xảy ra truyện ở trường mẫu giáo đương nhiên người làm bố làm mẹ sẽ ngay lập tức trách cứ nhà trường. Nhưng sau khi xem đoạn băng anh cảm thấy trường học hơi oan uổng. Ai mà ngờ được một đứa trẻ nhỏ như vậy lại leo lên cây, rồi từ cành cây leo ra khỏi tường? Xung quanh trường mẫu giáo rất cao. Đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn nếu không sử dụng công cụ thì cũng không thể trèo ra ngoài được.



“Chủ tịch Niên!” Kỳ Ưng Diêm nhìn về phía Niên Bách Ngạn ánh mắt chân thành: “Nhà chúng tôi vừa tới Bắc Kinh chưa lâu, quan hệ còn rất ít, anh xem có thể trong lúc tìm con gái cũng nhân tiện tìm giúp con trai chúng tôi hay không? Cảm ơn anh.”



“Luật sư Kỳ anh quá khách khí rồi. Hai đứa trẻ đang ở cùng nhau. Tìm chúng là trách nhiệm của tôi. Bốn năm trước tôi nợ anh món nợ tình cảm, anh yên tâm tôi nhất định sẽ giúp anh tìm được con trai. Đứa trẻ sẽ không sao đâu.” Niên Bách Ngạn chân thành nói.



Hai vợ chồng Kỳ Ưng Diêm liên tục cảm ơn.



Sau khi xem xong đoạn băng tài liệu, Niên Bách Ngạn lại vòng ra sau vườn trường xem xét tình hình. Trong trường có cây, Hảo Hảo và Kỳ Tôn có thể trèo lên tường. Nhưng bên ngoài kia không có cây, hai đứa nó trèo xuống kiểu gì nhỉ? Nếu nhảy thẳng xuống thì quá mạo hiểm rồi.



Tố Diệp nhìn những chỗ lồi lõm tạo nên trên vách tường: “Chúng đã lời dụng chính những chỗ lồi lõm này để xuống. Ít nhất thì Hảo Hảo có thể làm được việc này.” Cô thở dài gương mặt khó đăm đăm.



Lúc rảnh rỗi cô thường đưa Hảo Hảo tới hội quán leo núi. Đương nhiên đều là cô leo núi còn Hảo Hảo ngồi dưới chơi, nhưng điều này cũng không thể đảm bảo Hảo Hảo không biết. Cô cảm thấy con bé có khả năng bẩm sinh về leo núi.



Nghe cô nói vậy Niên Bách Ngạn chợt hiểu ra. Nhìn thấy vẻ áy náy trên gương mặt cô, anh giơ tay khoác qua vai cô, dịu giọng vỗ về: “Không sao đâu! Em an tâm đi.”



Lưu Ly đúng bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy chợt cảm thán. Nghe nói nhà kinh doanh đá quý nổi tiếng Niên Bách Ngạn trước nay đối với mọi người rất nghiêm khắc nhưng lại yêu vợ như mạng sống của mình. Giờ được gặp mặt cô ấy mới thật sự tin tưởng. Đây là một người đàn ông có trách nhiệm. Tuy chỉ nói mấy câu đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy tin tưởng và an toàn...