Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 280 : Ánh mắt của anh

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Tố Diệp đoán trúng tim đen, Niên Bách Ngạn đúng là không đưa cô về nhà.



Nhìn cô gái ánh mắt say mơ màng trong lòng mình, nhất thời anh cũng cảm thấy vô cùng mê hoặc. Anh bế thẳng cô về phòng nghỉ, nhưng đó là vì thấy cô say quá không thể về nhà, hay, đây chỉ là một lời ngụy biện của anh. Giống như những lời Tố Diệp nói trong lúc say, thực tế là anh thật sự không nỡ đưa cô về nhà?



Đặt cô xuống chiếc giường nhỏ, hai tay Niên Bách Ngạn chống bên cạnh giường, ngắm cô từ trên xuống. Cô khẽ mở mắt, gương mặt điển trai của người đàn ông phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh là có thể tìm được bóng hình cô. Tố Diệp mỉm cười, cả người mềm nhũn. Cô đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt anh, những ngón tay cũng mềm mại như không có xương. Anh vẫn ngắm nhìn cô, để mặc cho cô gái nằm dưới thoải mái nghịch ngợm.



Giây tiếp theo, Tố Diệp lại che chặt mắt anh lại, anh chỉ còn nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cô.



Anh mím môi hết cách, đưa tay kéo tay cô ra.



“Ánh mắt của anh lúc nhìn chằm chằm người khác khiến người ta hoảng sợ đấy.” Tố Diệp đỡ nửa người ngồi dậy. Cứ như vậy, gương mặt của cô và anh gần như chỉ cách nhau một milimet.



Trái tim Niên Bách Ngạn như bị rút nhẹ một cái, anh đành phải đưa tay ra đè cơ thể không yên phận của cô xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi rót cho em cốc nước.” Nói xong, anh đứng dậy định đi.



Nhưng chớp mắt, cánh tay mềm mại của cô như một dây leo quấn lấy người anh từ phía sau, ôm chặt lấy anh.



Thân hình cao lớn của Niên Bách Ngạn hơi cứng đờ, đứng ở chỗ đó không hề nhúc nhích. Anh hoàn toàn có thể đẩy cô ra, vì sức cô ôm anh không mạnh, chỉ cần khẽ đẩy một cái là cô sẽ ngã ra giường. Nhưng, trong khoảnh khắc anh quên mất phải làm gì, hoặc có lẽ vì lúc cô ôm lấy anh cả người cũng đồng thời dán chặt vào tấm lưng của anh.



Anh có thể cảm nhận rõ cơ thể mềm mại ấy, nhất là bộ ngực cao, giống như một đỉnh núi không thể vượt qua nhưng đủ để làm nảy sinh khao khát chinh phục của người đàn ông. Chỉ ngăn cách một lớp vải mỏng, rất có tính đàn hồi khiến người ta mê đắm.



Mỹ nhân trong lòng, anh hùng chỉ còn nước chết!




“Cảm ơn anh.” Tố Diệp lảo đảo ngồi dậy nhưng cần chút sức lực. Niên Bách Ngạn thấy vậy đưa tay đỡ cô dậy. Cô đón lấy ly nước, tiện thể ngả vào lòng anh.



Niên Bách Ngạn không đẩy cô ra, không biết lo lắng đẩy ra nước sẽ rớt hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại, anh cứ để mặc cô uống nước trong vòng tay mình. Tố Diệp dựa vào anh, uống được một nửa thì ngẩng đầu lên, cười ngây ngốc với anh. Nụ cười này giống như gió xuân lan tràn khắp ánh mắt anh, nhanh chóng phủ lên lớp thành kiên cố trong lòng anh.



Nhưng cô cũng chỉ cười ngọt ngào với anh một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống uống tiếp. Ánh mắt Niên Bách Ngạn rơi xuống chiếc cổ dịu dàng của cô, chợt nhớ tới một câu thơ: Dịu dàng nhất là khi cúi đầu xuống, vẻ e thẹn giống như một đóa hoa sen không sợ giá buốt.



Có lẽ Tố Diệp say thật rồi, uống cạn cốc nước. Cô không đưa ly nước cho anh ngay cũng không ngoan ngoãn nằm trở về giường mà lại ngước lên đối mặt với anh, nụ cười có cảm giác gây nghiện: “Anh muốn uống nước không?”



Niên Bách Ngạn chỉ coi đó là một lời nói lúc say, không nói câu nào, đón lấy cốc nước trong tay cô, chuẩn bị đặt xuống đầu giường. Ai ngờ cô giữ chặt cái cốc, bờ môi sát lại gần anh, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh khát nước, tôi cho anh nước.”



Anh không hiểu, khi cúi đầu nhìn cô lại cảm nhận được rõ ràng hương thơm của cô. Anh và cô cứ yên lặng nhìn nhau. Vòm ngực của hai người dựa sát vào nhau, cùng vang lên những nhịp đập ồn ào. Không phân biệt được là tim của ai đập nhanh. Có lẽ là của anh, mà có lẽ là của chính Tố Diệp. Tuy rằng cô say nhưng tim vẫn đập thình thịch như bị va chạm. Cô lại cảm thấy khát nước rồi, dưới ánh nhìn không chớp mắt của Niên Bách Ngạn.



Khóe môi anh hơi mím lại, môi dưới cùng những sợi râu mới mọc dưới cằm hình thành một đường cong hoàn hảo. Bỗng nhiên, cô rất muốn cảm nhận hình dáng và nhiệt độ của nó. Thế là cô ngẩng đầu, liều lĩnh phủ bờ môi đỏ hồng của mình lên.



Có lẽ do làn môi quá nóng bỏng, đôi môi anh lại hơi lạnh, khoảnh khắc hai bờ môi chạm vào nhau, tim cô như bắn ra khỏi lồng ngực, đầu óc ù ù không ngớt. Trái tim như ngừng đập, nhưng giờ phút này vẫn có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của người đàn ông.



Cô đã chủ động hôn lên môi anh.



Niên Bách Ngạn dường như không ngờ rằng cô lại lớn mật đến vậy, anh cũng không hề động đậy. Nhưng rất nhanh, làn môi mềm mại của cô kích thích đại não của anh. Cơ thể cao lớn mặc dù đờ ra nhưng lúc đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô gái trong lòng thăm dò khóe miệng anh, đôi tay anh không còn kiểm soát được, ôm chặt lấy eo cô, cảm nhận một chút làn da mịn màng dưới lớp váy, một giây sau hóa bị động thành chủ động, gia tăng thêm sức mạnh.