Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 289 : Ai mất mặt?
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Vị trí của cô dịch chuyển chỉ trong mấy giây ngắn ngủi. Từ lúc Niên Bách Ngạn lặng lẽ bước tới lên tiếng, cả quá trình từ đầu chí cuối cô đều trong trạng thái choáng váng. Tới khi được anh ôm vào lòng cô mới phản ứng lại, rồi nhìn sang gương mặt rõ ràng không vui của Kỷ Đông Nham.
Niên Bách Ngạn vẫn đang nhìn cô, tựa như thật sự đang đợi câu trả lời của cô, vô cùng nhẫn nại.
“Cũng được lắm.” Kiểu thi đấu này cô vốn không nhiệt tình.
Một nụ cười thấp thoáng bên bờ môi mỏng của Niên Bách Ngạn.
Sự khó chịu của Kỷ Đông Nham cũng chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi, anh ta nhanh chóng nở nụ cười: “Được thôi! Nhưng tôi cảm thấy đấu ba người chi bằng đấu hai người, nhà sản xuất Diêu…” Anh ta nhìn sang Diêu Mai: “Kỹ thuật đánh golf của tổng giám đốc Niên có thể sánh với quán quân thế giới đấy, chi bằng cô xuất trận trước, thử kỹ thuật cơ bản của anh ấy xem sao?”
“Được thôi. Có thể được lãnh hội kỹ thuật đánh của tổng giám đốc Niên, dù thua cũng xứng đáng.” Diêu Mai đương nhiên muốn được chơi riêng cùng Niên Bách Ngạn.
Nhưng không hiểu sao, lần này Niên Bách Ngạn dường như không định đồng ý, càng không định để Kỷ Đông Nham tóm được sơ hở, khóe môi anh khẽ cong lên một đường cong lạnh lùng: “Đề nghị của tổng giám đốc Kỷ rất hay, nhưng nhà sản xuất Diêu dù sao cũng là phụ nữ, đánh ván này dù tôi có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Thế này đi, để Diệp Diệp thay tôi, phụ nữ đấu với phụ nữ, vậy mới công bằng.”
Anh dựa theo lời của Kỷ Đông Nham, lại thành công xoay chuyển cục diện, lời nói kín kẽ không chút sơ hở, cũng tiện tay khóa chặt Tố Diệp đến bên cạnh mình.
“Việc này…” Diêu Mai liếc mắt nhìn Tố Diệp, rồi lại nhìn Kỷ Đông Nham.
Kỷ Đông Nham làm ra vẻ ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Niên! Không phải anh muốn đấu tay đôi với tôi đấy chứ?”
Niên Bách Ngạn như cười như không: “Đấu match-play*, nhà sản xuất Diêu thay anh, Diệp Diệp thay tôi. Như vậy, tôi và anh càng rảnh rỗi.”
*Là một hệ thống tính điểm trong golf trong đó một cầu thủ hoặc một đội kiếm được một điểm cho mỗi lỗ trống mà họ đã đánh bại đối thủ của mình.
Bờ môi Kỷ Đông Nham khẽ co lại.
Tố Diệp thầm kéo vạt áo Niên Bách Ngạn, thấp giọng nói: “Đừng đùa nữa được không? Đến gậy đánh bóng tôi còn không biết cầm sao mà thắng giúp anh được?”
“Hữu nghị là thứ nhất, thi đấu chỉ là thứ hai. Tôi ở bên cạnh dạy em, có tấm lòng là được rồi.”
“Double.eagle là một thành tích hiếm có, không dễ đánh, nhưng tôi sẽ giúp em.” Niên Bách Ngạn nắm chặt tay lại, cũng tiện tay xiết chặt tay cô. Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh tự nhiên, giống như vừa rồi, chỉ có cô là người mất mặt.
Cũng đúng, còn ai ngoài cô nữa.
Mặt trời đan cài hai bóng hình vào nhau. Còn phía bên kia, Diêu Mai và Kỷ Đông Nham đã kết hợp lại đánh được thành tích không tồi. Cũng giống như những gì Niên Bách Ngạn suy đoán, kỹ thuật đánh golf của Diêu Mai không thua kém gì Kỷ Đông Nham, cũng lại y như những gì anh dự đoán, hai người họ đã đánh một quả “chim ưng”.
“Có phải chúng ta hết hy vọng rồi không?” Tố Diệp chẳng muốn liên lụy anh chút nào.
“Cứ lên khu lỗ gôn đã rồi tính.” Nói rồi, Niên Bách Ngạn nắm chắc tay cầm gậy của cô, quả bóng nhỏ như một thiếu nữ nhanh nhẹn bay lượn nhảy nhót trong không trung, thoải mái vẽ lên một đường cong hoàn hảo.
Tố Diệp nhìn quả bóng hớn hở, chỉ vào nó: “Tôi mong là nó có thể rơi ngay vào lỗ.”
“Há miệng chờ sung.” Nói rồi, anh nắm lấy tay cô, đi về phía khu lỗ gôn.
Tố Diệp cúi xuống nhìn bàn tay lớn của anh. Bắt đầu từ khi nào, cô bắt đầu cảm thấy chỉ nắm tay thế này cũng căng thẳng? Rồi cô liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng được nắng phác họa lên một vẻ đẹp khác thường của anh. Cô nhất thời mê hoặc, nếu anh chưa kết hôn thì…
“Tổng giám đốc Niên! Xem ra anh muốn đánh “double.eagle”.” Giọng nói uể oải của Kỷ Đông Nham kéo Tố Diệp thoát khỏi mê đắm, nhìn thấy hai người nắm tay nhau thì hơi đờ ra.
“Dựa vào cô ấy ư?” Hiếm khi thấy Niên Bách Ngạn cười, anh giơ tay gõ lên đầu Tố Diệp: “Cầm gậy thế nào cũng học rất lâu.”
Tố Diệp nhíu mày: “Thế mà anh còn bắt tôi vào cùng một đội với anh?”
Niên Bách Ngạn lại nói: “Em không theo tôi thì theo ai? Tổng giám đốc Kỷ sao? Bên cạnh cậu ấy không thiếu những người đẹp cao thủ đâu, em sao chen vào được?”
Câu nói này tưởng như đùa cợt mà thực chất có ý sâu xa. Những người đứng trên sân bóng ai nấy đều nhạy bén, đương nhiên cô cũng nghe ra ý của anh. Diêu Mai đứng bên giả vờ cười làm như không hiểu. Kỷ Đông Nham nở nụ cười gượng gạo, Niên Bách Ngạn bề ngoài vẫn điềm đạm nhẹ nhàng. Ai nói lời nói không thể giết người? Cô tuyệt đối tin rằng Niên Bách Ngạn có khả năng này.
“Được rồi, được rồi. Chẳng qua là một quả “double.eagle” thôi mà, có gì khó?” Tố Diệp lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tiện thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay Niên Bách Ngạn, thoải mái vung gậy: “Cô đây sẽ đánh một “hải âu lớn” xuống cho mọi người nhắm rượu.”