Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 395 : Yêu cầu vô lý của người đàn ông (III)
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Cô đã cố tình che giấu.
Sao Niên Bách Ngạn lại không nhìn ra. Nhưng tính cô kiêu ngạo, như những gì cô nói, cô sớm đã quen với việc làm người thăm dò, cảm giác bị người khác soi mói nhất định cô rất ghét.
Cô có thể không quan tâm, cũng có thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều, sau khi anh nhìn thấy sự ngỡ ngàng và lúng túng trong ánh mắt cô, anh đã không thể thản nhiên như không nữa. Anh luôn có một cảm giác kích động, muốn được tận tay xé cái vỏ ngoài vốn chẳng thông minh nhưng lại tỏ ra kiên cường đó ra, để chạm tay vào sưởi ấm trái tim cô.
Hoặc có lẽ, là hai trái tim lạnh giá cùng sưởi ấm cho nhau.
Trầm ngâm một lúc lâu, Niên Bách Ngạn mới buông tay, nói: “Hồi phục bản tính nhanh vậy, xem ra không sao rồi.” Cô cố gắng giữ gìn lòng tự trọng bé nhỏ đó của mình thì anh cũng không nhẫn tâm xé rách nó ra nữa.
Tố Diệp dường như thật sự đang dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô chỉnh trang lại cổ áo vì màn vật lộn vừa rồi mà có phần lộn xộn, liếc mắt nhìn anh: “Tiền… là thứ đáng yêu nhất trên đời này. Thế nên nếu có thể nhét đầy tiền vào ví tôi tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn nó bay mất đâu. Anh vốn là một tên gian thương, lại đúng vào lúc này phi tới đây, đương nhiên tôi phải lo lắng rồi.”
Niên Bách Ngạn nghe thấy mấy lời tà đạo của cô, nét mặt có phần khó xử: “Em làm tốt chức trách của mình sao tôi lại vô duyên vô cớ trừ tiền của em chứ.”
Tố Diệp vừa nghe đã căng thẳng: “Anh…”
“Tôi đã nghe nói về việc của sư phụ Bana rồi.” Anh nói ngắn gọn rõ ràng.
Nghe xong câu này, Tố Diệp mới thấy yên tâm, giơ tay vỗ về trái tim nhỏ bé vẫn còn hơi hoảng sợ của mình, nhìn anh cười xòa: “Hiếm khi ông chủ Niên lại sáng suốt như vậy, không vì việc tôi tự động bỏ đi mà ngược đãi một nhân viên cần cù chăm chỉ như tôi đây. Nhưng lại phải hỏi lại, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Niên Bách Ngạn mỉm cười nhưng không trả lời câu hỏi của cô. Anh khởi động xe, lái xe hướng về phía đường chính. Tố Diệp thấy anh im lặng lại càng chần chừ. Cô vô thức nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy của anh, bất giác tỉnh ngộ: “Anh… đón tôi tới nhà họ Diệp?”
“Không phải đón em tới, mà là đón em về.” Anh sửa lại.
Niên Bách Ngạn nhân lúc xe đi chậm lại quay sang nhìn cô. Cô nghiêm nét mặt, mỉm cười ôm quyển sách trong tay như một con chuột. Anh không nhịn được khẽ thở dài. Thật sự đây là lần đầu tiên anh thấy một người lại thực tế một cách không hề giấu giếm như vậy… à, là một người con gái.
Người nhà họ Diệp, Tố Diệp chẳng lạ lẫm gì.
Căn nhà cũ của họ cô lại càng không xa lạ, cho dù hồi cô còn rất bé chỉ tới đây có một lần, thì kiểu kiến trúc cao ngạo không ai bì nổi cùng cánh cửa sắt lạnh như băng đó cũng khiến cô khó mà quên được. Đương nhiên, con đường lát gạch đi qua căn nhà cũ trông hàng loạt cây ngô đồng nước Pháp, với từng đám lá dầy đặc khẽ lay động trong đêm hè, bóng cây trở nên vụn vặt bởi ánh sáng của đài phun nước gần đó; cùng với bức tượng nữ thần đứng thẳng vươn đôi cánh sinh động như thật trên đài phun nước, những thứ này cô chưa hề thấy.
Bởi vì cô chưa từng bước vào căn nhà này một bước. Cô và mẹ chỉ có tư cách đi lại bên ngoài mà thôi.
Dường như Diệp Hạc Phong mong chờ bữa cơm đoàn viên này đã lâu lắm rồi. Ông sớm đã sai người chuẩn bị các món ăn thịnh soạn, lại sợ có món không hợp khẩu vị Tố Diệp nên hết lần này tới lần khác bảo Diệp Ngọc đi nghe ngóng cô thích ăn món gì. Tố Diệp chẳng thèm nghe điện thoại của Diệp Ngọc, cuối cùng ông đành phải chuẩn bị đầy đủ các loại mỹ vị, đề phòng vạn nhất.
Một phòng ăn cao cấp, trên đầu là ngọn đèn dài bằng thủy tinh xa hoa, hòa lẫn cùng những đồ ăn bằng bạc và ánh sáng từ những bình lọ trên chiếc bàn dài. Tất cả trông đều giống một bữa tiệc chúc mừng một hoạt động nào đó hơn, một bữa cơm gia đình bình thường nào có như vậy?
Nhà họ Diệp trước giờ luôn đông người, náo nhiệt. Cả căn nhà rộng lớn không chỉ có mình Diệp Hạc Phong và Nguyễn Tuyết Mạn, còn có hai anh em sinh đôi Diệp Ngọc, Diệp Uyên, cùng với Diệp Lan và bố mẹ con bé, cũng tức là em trai của Diệp Hạc Phong và em dâu của ông, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm. Sau khi Tố Diệp nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn và Nguyễn Tuyết Cầm, trong lòng không nén nổi tiếng cười nhạo. Đúng là quan hệ thân thiết, hai chị em nhà họ Nguyễn lần lượt gả cho hai anh em nhà Diệp, không cho phép họ ngoài có cơ hội chiếm mất vị trí của mình. Chỉ có điều, nghe nói quan hệ của Nguyễn Tuyết Mạn và Nguyễn Tuyết Cầm cũng chẳng hề tốt đẹp. Việc này cũng dễ hiểu thôi. Nguyễn Tuyết Mạn là em gái của Nguyễn Tuyết Cầm, vậy mà lại được lấy ông chủ nhà họ Diệp, người làm chị chỉ được lấy cậu em, sao cam tâm đây?
Nguyễn Tuyết Mạn tất nhiên không ưa gì Tố Diệp, nhưng vì là chủ nhà và thân phận hồ ly nổi danh từ lâu, đương nhiên bà ta phải bày một dáng vẻ tự nhiên cởi mở, người ngoài nhìn vào còn tưởng một chính thất như bà ta bao dung và độ lượng đến mức nào.
Nhưng cậu em trai của ông Diệp, Diệp Hạc Thành cũng tức là chú hai Tố Diệp không thể không thừa nhận lại rất nhiệt tình. Từ lúc gặp cô tới lúc ngồi vào bàn ăn nét mặt luôn hớn hở, sợ cô làm khách nên không ngừng nói chuyện với cô, hỏi han ân cần, còn thím hai từ đầu tới cuối miệng kín như bưng, cùng lắm chỉ cười trừ đáp lễ. Từ trong ánh mắt của bà ta, Tố Diệp có thể đọc được một sự cảnh giác.
Cảnh giác?
Tố Diệp thầm cười nhạo trong lòng, chẳng lẽ bà ta tưởng cô quay về tranh giành tài sản chắc? Nực cười!