Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu

Chương 14 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰



***



Trước yến hội sinh nhật của Tần Nghiên, Hứa Tân Di ngược lại nhàn nhã vô cùng.



"An Nhã, giúp tôi đặt trước một bộ lễ phục đính hôn đẹp nhất đi."



Trong điện thoại âm thanh An Nhã tràn đầy nghi hoặc, "Lễ phục? Làm gì, cô gần đây muốn tham gia cái hoạt động gì? Tại sao tôi không biết?"



"Không phải, " Hứa Tân Di trong giọng nói không giấu được vui vẻ cùng ý cười, "Dịch Dương nói sẽ đưa tôi tham gia một buổi yến hội, tôi muốn mặc đẹp một chút, không thể khiến cho Dịch Dương mất mặt."



An Nhã kinh ngạc hỏi: "Yến hội? Dịch Dương dẫn cô đi? Hai người không phải không có công bố tin tức kết hôn sao?"



"Là yến hội sinh nhật cháu gái của Tần gia, người được mời đều là người trong giới rất hiểu chuyện, không có người ngoài."



An Nhã trầm mặc một lát, trong lời nói tràn đầy không thể tin, "Tôi nói cô nghe Hứa đại tiểu thư, cô cùng vị cháu gái kia có thâm cừu đại hận gì mà cô lại muốn trang điểm lộng lẫy để lấn át cô ta vậy?"



"Sao có thể nói là lấn át? Tôi đây không phải lần đầu tiên cùng Dịch Dương có mặt tại yến hội sao? Tôi nhất định phải thật xinh đẹp, không thể cho anh ta mất mặt."



"Không phải... Cô nghiêm túc sao?" An Nhã đột nhiên có chút đoán không được dụng ý của Hứa Tân Di, "Cô ở bữa tiệc sinh nhật kia đại xuất danh tiếng?"



"Vậy thì sao?" Hứa Tân Di hỏi lại.



"Hứa Tân Di, nếu như cô không phải cố ý, tôi thật hoài nghi cô có EQ thấp, nhưng bình thường cô cũng không phải người như này a?" An Nhã thổn thức không thôi, "Thật chẳng lẽ đúng như câu nói kia, tình yêu khiến người ngu muội? Xong, có cô làm gương, tôi nghĩ tôi cả đời này cũng không thể kết hôn."



"Cô đừng lo lắng cho tôi. Tôi hỏi cô, việc này có thể hay không hoàn thành."



"Có thể! Đương nhiên có thể! Cô liền làm đi! Việc lễ phục tôi giúp cô giải quyết, sáng ngày mốt tôi cho người đưa qua cho cô."



"Được, mang đến thì lập tức gọi tôi!"



Cúp điện thoại, Hứa Tân Di để chuyên gia làm đẹp tiến đến tiếp tục bảo dưỡng mỹ dung thay cô.



"Hứa tiểu thư, làn da của cô thật tốt, giống như tiểu cô nương mới mười tám tuổi vậy."



Trắng trắng mềm mềm, một tia tì vết cũng không có, gương mặt bóng loáng ngay cả lông tơ nhỏ bé đều thấy được, con ngươi đọng nước, quả thực rất giống làn da của thiếu nữ.



Hứa Tân Di muốn chính là cái hiệu quả này.


Hai nữ nhân vừa định nói chuyện lại thôi.



"Thì ra mọi người khi còn bé đều chơi như vậy? Tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi chơi như vậy chứ."



Toàn bộ quá trình Dịch Dương đều giữ yên lặng.



Hắn đột nhiên cảm giác được Hứa Tân Di nghĩ đến thật đúng, hắn xác thực sẽ thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì hắn hoàn toàn sẽ không quan tâm.



Hai nữ nhân kia bị Hứa Tân Di chặn họng, hai người nam nhân bên cạnh liền cười giải vây, "Việc khi còn bé đừng nhắc lại nữa. Dịch Dương, đi, chúng ta qua bên kia tâm sự."



Hai nữ nhân kia mỉm cười, "Hứa tiểu thư, đám nam nhân bọn họ có chủ đề của nam nhân, nữ nhân chúng ta cũng không cần nghe. Sinh nhật lần này của Nghiên Nghiên có không ít bạn đến, tôi giới thiệu mấy người tỷ muội cho cô nha?"



Ánh mắt hai người đặt ở trên váy Hứa Tân Di, cuồn cuộn sóng ngầm.



"Hứa tiểu thư, cô có muốn uống chút gì không?"



- - "Đến rồi đến rồi, mình liền biết khẳng định sẽ có một chiêu này, đoạn kịch kia, kinh điển lại không lỗi thời!"



- - "Con mắt nhìn chằm chằm váy mình. Mình đẹp mắt, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, hai người bọn họ nhất định nghĩ biện pháp không cẩn thận giội rượu đỏ trên người mình, khiến mình ở trên yến hội xấu mặt, sau đó giả mù sa mưa nói "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý". Nếu mình nổi giận, liền nói lòng dạ mình hẹp hòi, một bộ y phục mà thôi, không cần phải tức giận, mình liền phải nén nhịn, sau đó rời đi."



- - "Đều là hồ ly ngàn năm, sao chơi trò ngu ngốc như vậy?"



"Dịch Dương, đi a."



Dịch Dương giật giật cà vạt trước ngực, đứng bất động.



"Rượu đỏ, cảm ơn."



Xuyên qua trong đám người, nhân viên phục vụ đưa tới một chén rượu đỏ, lúc đi qua hai nữ nhân bên người, người phục vụ kia hướng phía trước lảo đảo một cái, mắt thấy trên tay nâng ba chén rượu đỏ dường như sắp muốn đổ trên người Hứa Tân Di.



Hứa Tân Di nắm chắc thời cơ, bàn tay kéo cánh tay Dịch Dương bỗng nhiên dùng sức, lúc ánh mắt Dịch Dương đặt ở trên người phục vụ kia, thừa dịp hắn không để ý, một tay kéo hắn.



Phanh --



Ba chén rượu đỏ kia, vững vững vàng vàng toàn bộ giội trên âu phục của Dịch Dương, trên người Hứa Tân Di không có bị bắn tung tóe lấy một điểm.



- - "Cẩu nam nhân chính là để dùng làm lá chắn!"



"..." Dịch Dương nhìn xem trước mặt mình một mảnh hỗn độn, ở trong lòng mắng một câu thô tục, rất bẩn thô tục.