Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu

Chương 16 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰



***



Hứa Tân Di tự nhận việc diễn xuất này không có trong kế hoạch, vừa rồi là cô tự biên tự diễn.



Câu nói cuối cùng kia xem như cho Tần Nghiên một cái bậc thang đi xuống. Tốt xấu gì đây cũng là tiệc sinh nhật của cô ta, cũng không thể để cô ta ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy mất mặt được đúng không?



- - "Hôm nay coi như cho cô một cái cảnh cáo, lần sau còn dám trêu chọc tôi, thì nhìn xem tôi không tay xé xác cô đi!"



- - "Ai, không có đuổi tận giết tuyệt, mình đúng thật là một nữ nhân thiện lương."



Dịch Dương mi tâm nhảy một cái, yếu ớt nhìn về phía Hứa Tân Di.



Tần Nghiên nuốt xuống uất ức, kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười, "Phải."



"Diễn kịch? Tần Nghiên, tớ rõ ràng trông thấy..." Bạn Hồ lúc này liền muốn ra mặt.



"Được rồi, " Tần Nghiên thu lại tâm tình, muốn ở trước mặt Dịch Dương sắc mặt không quá khó coi, "Thật không có việc gì, là tôi hiếu kì kỹ năng diễn xuất của Tân Di, cho nên mới diễn một màn này. Tôi còn có việc, đi vào trước, mọi người chơi vui vẻ."



Tần Nghiên vừa đi, bốn người bạn kia của Tần Nghiên nhao nhao trừng Hứa Tân Di một chút, mang đầy bụng oán khí đi vào bên trong.



Trên sân thượng chỉ còn lại hai người Hứa Tân Di và Dịch Dương.



Gió thu thổi, hoa lá đầy sân tùy ý đong đưa, Hứa Tân Di rùng mình một cái, run lập cập.



"Vui không?"



Dịch Dương nắm vuốt gò má cô, ngẩng đầu, bâng quơ nhìn thoáng qua.



"Anh đang làm gì?"



Dịch Dương giống như cười mà không phải cười, "Nhìn xem trên mặt cô có lưu lại dấu tay, có hủy dung hay không."



Hứa Tân Di hất tay của hắn ra, "Không cần, em chẳng phải đã nói rồi sao, đó là cùng Tần Nghiên đùa giỡn thôi."



Dịch Dương dò xét cô thật lâu.



Hứa Tân Di không chút nào chột dạ nhìn lại hắn.



- - "Tên yêu quái này nhìn tôi làm gì? Thay Tần Nghiên của anh bênh vực kẻ yếu sao? Nhìn nữa tôi đánh cái đầu chó của anh!"



Dịch Dương bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.



- - "May là anh biết thức thời."



Trong hành lang khách nhân đến dự sinh nhật của Tần Nghiên hầu như đều đến đông đủ, Tần Nghiên bỏ xuống vẻ chật vật lúc nãy, mỉm cười ưu nhã đứng ở trước cái bánh gatô mười tầng, cắt bánh.



Hứa Tân Di đứng ở một bên hứng thú nhìn Tần Nghiên mỉm cười gượng gạo trong đám người, nữ nhân này ngụy trang cũng thật mệt mỏi a?



"Dịch Dương, đã lâu không gặp." Có nam nhân bưng chén rượu đi tới, cười bắt tay cùng Dịch Dương lên tiếng chào hỏi, thoạt nhìn như là bạn cũ của Dịch Dương.



Dịch Dương sững sờ, tựa hồ đang nhớ lại nam nhân trước mặt này là ai. Hồi tưởng qua đi mỉm cười, đưa tay tới nắm lấy, "Đã lâu không gặp."



"Vị này là Dễ phu nhân a? Thời điểm Dịch Dương kết hôn tôi đang ở nước ngoài, không thể trở về để tham gia hôn lễ của hai người, rất xin lỗi. Nếu cô không ngại có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng hay không?"




Hứa Tân Di tay đều đang run.



"Kí chủ cô bình tĩnh một chút, hiện tại việc quan trọng là..."



"Ngươi ngậm miệng! Việc quan trọng? Việc khẩn cấp quan trọng trước mắt đối với tôi chính là nghĩ biện pháp thiến tên hỗn đản này, để hắn về sau không thể "lên" được nữa!"



"......"



Cô nhìn chung quanh, ở trong phòng tìm kiếm đồ vật.



Cuối cùng không tìm được dao, chỉ ở trong phòng vệ sinh tìm được một cái chậu. Dùng chậu đựng đầy nước lạnh, về đến phòng, đi đến trước giường, bỗng nhiên đem cái chậu nước trên tay giội đến trên mặt Dịch Dương.



Bất ngờ không đề phòng, Dịch Dương giật mình một cái, tỉnh dậy.



Hứa Tân Di vào phòng vệ sinh rồi lại đến trước giường, ở thời điểm Dịch Dương không có kịp phản ứng, một lần nữa đem chậu nước lạnh dội xuống.



Hai chậu nước lạnh, Dịch Dương là thật tỉnh, ghé vào bên giường ngửa đầu, cách một tầng màn mưa từ đỉnh đầu rơi xuống nhìn Hứa Tân Di, "Khụ khụ khụ... Hứa Tân Di, đủ... Đủ rồi... Khụ khụ khụ..."



Hứa Tân Di ngoảnh mặt làm ngơ, lại đi phòng vệ sinh lấy thêm một chậu nước lạnh.



"Hứa Tân Di! Khụ khụ... Tôi nói đủ rồi!"



"Không, anh còn chưa đủ đâu." Hứa Tân Di mặt không biểu tình bưng chậu lên.



"... Hứa Tân Di, tôi nói một lần cuối cùng, đủ rồi, tôi tỉnh, tôi... Khục... Hụ khụ khụ khụ... Hứa Tân Di!!!"



- - "Cái đồ vô dụng này, trí thông minh đều bị chó ăn! Lại bị mấy viên thuốc đó làm mất lí trí, về sau ra ngoài đừng nói anh là chồng tôi! Thật mất mặt!"



Trên mặt đất có đồ vật gì phản quang lóe lên một cái khiến Hứa Tân Di chú ý.



Nhặt lên nhìn vậy mà là thắt lưng của Dịch Dương.



Hứa Tân Di nhất thời giận không kềm được, cầm thắt lưng chỉ vào Dịch Dương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Anh xem anh một chút! Thắt lưng đều bị người ta lột xuống!"



Cùm cụp --



Cửa mở.



Người lái xe cùng với mấy người khác đứng ở cửa, nhìn Dịch Dương trên giường toàn thân chật vật, áo sơmi nửa hở, lại nhìn Hứa Tân Di một tay chống nạnh một tay cầm thắt lưng, cùng nhau trầm mặc.



"Thật xin lỗi, quấy rầy rồi." Người lái xe trở tay đóng cửa lại.



Hứa Tân Di cùng Dịch Dương liếc nhau.



Dịch Dương cúi đầu nhìn chính mình.



Hứa Tân Di mắt nhìn thấy dây lưng trên tay, mặt nóng lên, tựa hồ ý thức được cái gì, nhanh chóng ném lên người Dịch Dương, "Mau buộc thắt lưng lại!"



Lỡ tay, một đập này liền nện vào trên mặt Dịch Dương, thắt lưng rất cứng, hàm dưới đến cổ kia một khối sưng đỏ.



Dịch Dương che lấy hàm dưới, toàn thân phát run, nổi giận đùng đùng.



"Hứa Tân Di! Đây không phải thắt lưng của tôi!!!"