Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰



***



Sáng sớm hôm sau, Hứa Tân Di còn đang ở trong chăn ngủ lại nghe được tiếng đập cửa bên ngoài.



Hứa Tân Di ngủ dậy muộn. Vì để theo kịp tiến độ quay phim nên làm việc không biết ngày đêm. Từ sau khi phim truyền hình « Bối Bối thăng chức ký » mở máy đến nay, cô liền ngủ không được ngon giấc. Bởi vì Dịch Dương về nước, cô mới được nghỉ hai ngày, lúc này mới có thể ngủ một giấc ngon lành.



Tối hôm qua cố tình nói với Trần quảng gia, để ông buổi sáng không phải gọi cô ăn điểm tâm. Nhưng vừa mới sáng sớm, tiếng đập ngoài cửa thật giống như âm thanh gọi hồn, Hứa Tân Di lật qua lật lại phiền phức vô cùng.



Cô loáng thoáng cũng không nghe rõ người bên ngoài đang nói cái gì, mơ mơ màng màng giống như nghe được "Lão tiên sinh trở về".



Lão tiên sinh trở về rồi?



"Ông trở về rồi?!"



Kinh ngạc mở mắt, Hứa Tân Di vén chăn mền lên, giống như bị điện giật bỗng nhiên ngồi dậy.



Không phải nói cuối tuần về sao? Làm sao hôm nay liền trở về rồi?



Hứa Tân Di vô ý thức ngắm nhìn bốn phía, trên giường cũng chỉ có một mình cô, không thấy Dịch Dương.



Vỗ đầu một cái, cô suýt nữa quên mất, tối hôm qua Dịch Dương đi phòng khác ngủ.



Không quản được mọi việc, Tân Di xoay người, vừa đi về hướng cửa phòng bên cạnh vừa gãi tóc, thở dài rồi mới mở cửa phòng.



"Trần quản gia, sao vậy?"



Trần quản gia đứng ở ngoài cửa cười tủm tỉm nói: "Lão tiên sinh sáng sớm hôm nay liền trở lại. Bây giờ đang ở dưới lầu, phu nhân kêu tôi đến gọi cô cùng thiếu gia tranh thủ thời gian rời giường."



"Được, tôi và Dịch Dương ngay lập tức đi xuống."



Sau khi Trần quản gia quay người xuống lầu, Hứa Tân Di bận bịu đẩy sát vách ra một không gian có mấy cái cánh cửa tìm Dịch Dương. Hết cánh cửa này tới cánh cửa sát vách, vẫn là không gặp được người.



Vào phòng gọi điện thoại cho Dịch Dương, làm sao ngay cả gọi mấy lần cũng đều không nhấc máy.



Tên hỗn đản này đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại đi đâu rồi?



Đảo mắt nhìn căn phòng ba mấy lầu, lầu ba chia đồ vật thành hai cái phương hướng. Ở giữa vây quanh một cái từ lầu một đến lầu ba, hai căn phòng trái phải không có thấy người, đoán chừng là ở hai căn phòng ngủ phía tây kia đi.



Hứa Tân Di đi chân đất, dọc theo vách tường hành lang đi đến căn phòng phía tây.



Cô không thể gây ra tiếng động, chỉ có thể lặng lẽ bước đi. Không thể để cho người dưới tầng nghe thấy, càng không thể để cho ông biết hai người bọn họ kết hôn hai năm, hiện tại vẫn còn chia phòng ngủ.



Trong phòng khách mơ hồ truyền đến một vài tiếng nói chuyện.



"Cha, con đỡ cha lên lầu nghỉ ngơi một lát." Đây là tiếng của Dịch phu nhân.



Sau đó dưới lầu liền truyền đến tiếng bước chân.



Đúng vào lúc này, cửa căn phòng phía tây gần cô nhất mở ra. Dịch Dương trên người mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, một bộ dạng vừa tỉnh ngủ đứng trước cửa phòng.




Cà phê đưa đến bên miệng cô.



Hứa Tân Di sắc mặt tái nhợt.



- - "Trẻ con! Trẻ con! Trẻ con!"



- - "Còn có thể trẻ con như vậy sao? Có cần phải tính toán chi li như thế không! Bụng dạ thật nhỏ hẹp!"



- - "Tên yêu quái này, xem như anh lợi hại!"



Một thù trả một thù, Hứa Tân Di đưa tay nhận lấy chén cà phê Dịch Dương đưa tới. Dưới tầm mắt càng thêm từ ái của Dịch lão tiên sinh, từng ngụm đem cà phê uống hết.



Cà phê vào trong bụng. Vị cay đắng trên đầu lưỡi quả thực khó nói lên lời. Hứa Tân Di cảm giác được một chút tư vị mang thai, kém chút nữa phải cáo từ cái thế giới xinh đẹp này.



"Lão công, cám ơn anh."



- - "Anh cứ đợi đó cho tôi!"



Dịch lão tiên sinh nhìn, ý cười dưới đáy mắt càng sâu.



Đứa nhỏ Dịch Dương này không giống mình cũng không giống cha nó, lại giống bà nội nó mặt lạnh tâm cũng lạnh. Nếu như nhiều người bên cạnh có thể sưởi ấm tâm của nó, mình cũng yên lòng.



"Thời điểm còn chưa có đi trại dưỡng lão, quan hệ hai vợ chồng lạnh nhạt như thế. Ông vừa từ trại dưỡng lão trở về, tình cảm liền tốt như vậy?"



Dịch phu nhân một bộ dạng khó nói lên lời, khó nhọc nói: "Tình cảm... có thể bồi dưỡng."



Dịch lão tiên sinh giống như không nhìn ra manh mối gì, cười nói: "Cũng đúng."



"Báo xong thù", Dịch Dương mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, "Ông, thời gian không còn sớm cháu phải đi làm trước. Ông ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, khi nào trở về cháu cùng ông hảo hảo tâm sự."



"Đi thôi."



Dịch Dương đứng dậy đi ra ngoài.



"Lão công, cà vạt của anh bị lệch." Dịch Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc đang chuẩn bị tự mình chỉnh lý cà vạt, Hứa Tân Di liền đứng dậy, đưa lưng về phía Dịch lão tiên sinh chỉnh lý cà vạt cho Dịch Dương. "Không cẩn thận" trên tay dùng sức quá mạnh, khóa cổ một cái, Dịch Dương kém chút đem bữa sáng vừa rồi ăn xong phun ra.



Dịch Dương bỗng nhiên ho hai tiếng.



Hứa Tân Di vội vàng nói xin lỗi, "Xin lỗi, em không phải cố ý. Lão công anh không sao chứ?"



Dịch Dương bị nghẹt thở, từ miệng cứng ngắc phun ra mấy chữ, "Không có việc gì, anh đi trước."



"Chờ một chút." Hứa Tân Di ngửa đầu, chu môi.



Hứa Tân Di nhìn Dịch Dương miệng đầy dầu, mỗi chữ mỗi câu mài răng nói: "...Thực, hiện, nghĩa, vụ, a!"



"Lão công, hôn hôn."



Dịch Dương: "......"