Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu

Chương 9 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰



***



"Cái gì? Không có ly hôn?" Giọng điệu của An Nhã, so với hôm qua lúc Hứa Tân Di tìm cô lúc uống rượu, thì nghe được tin tức Dịch Dương không muốn cùng Hứa Tân Di ly hôn còn muốn chấn kinh hơn. Cô nhìn Hứa Tân Di giống như là đồ đần, "Cô không sao chứ?"



"An Nhã, anh ấy không có ngoại tình. Ngày hôm đó là ngoài ý muốn, mấy bức ảnh chụp kia đều là Trái Dung tìm người cố ý chụp lại, không có quan hệ gì với anh ấy."



"Vậy thì sao? Hắn không yêu cô, vượt quá giới hạn chỉ là chuyện sớm hay muộn."



Hứa Tân Di ước mơ như hoài xuân thành thiếu nữ mười tám, "Anh ấy nói, yêu là thứ có thể dựa vào thời gian để bồi dưỡng, cho nên tôi tin tưởng anh ấy."



An Nhã lấy một ánh mắt "Cô quả thực không cứu nổi" tuyệt vọng nhìn cô, "Hứa Tân Di, cô tin tưởng anh ta? Cô ngốc hay không ngốc?"



Nhìn Hứa Tân Di một dáng vẻ khó chơi, An Nhã bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại di động ra giải tỏa, ngón cái lướt một cái ở danh sách danh bạ Wechat, xẹt qua một chồng tên người.



Ảnh đại diện đều là dùng ảnh chân dung của bản thân. Liếc mắt qua, tất cả đều là ảnh chân dung soái ca ánh nắng sáng sủa, ngũ quan tiêu chí, hormone tỏa ra mạnh mẽ.



"Vốn đang cho là việc ly hôn này của cô hết thảy đều kết thúc, kết quả không nghĩ tới vẫn là không thành công. Cô xem anh ta một chút, anh ta không phải so với Dịch Dương tốt hơn nghìn lần vạn lần sao?" An Nhã ấn mở một cái vòng bạn bè trong Wechat, đem ảnh tự chụp của nam nhân kia phóng đại cho Hứa Tân Di nhìn.



"Cô nhìn, cái này, hai mươi mốt tuổi, 1m88, giáo thảo! Chơi trong đội bóng rổ! Cô nhìn cái cơ bụng này xem, cô nhìn mặt mũi này xem, có đẹp trai hay không?"



"Còn có cô nhìn cái này. Hai mươi ba tuổi, một mét tám. Nam nhân này đặc biệt ôn nhu, cô nhìn hắn cười lên, ngọt hay không?"



"Vẫn còn mấy cái này, " An Nhã lần lượt ấn mở mấy cái vòng bạn bè trong Wechat, đưa mấy cái bức ảnh chụp một trăm tám mươi độ không góc chết phóng đại cho Hứa Tân Di nhìn, "Cái này hai mươi, cái này hai mươi hai, non đến mức có thể bóp ra nước, đều là nam nhân tốt!"



Nói xong, một trận thở dài, "Những người này trừ không có tiền như Dịch Dương, tôi thấy đều so với Dịch Dương tốt hơn. Đầu óc cô hết lần này tới lần khác ngu muội, nói thế nào đều không nghe!"



Hứa Tân Di trông mong nhìn màn hình điện thoại di động của An Nhã. Lấy tay che vị trí lồng ngực, có thể cảm nhận được trái tim nhỏ bé trong lồng ngực kia đang phanh phanh nhảy lên, như lôi trống trận.



Như này mẹ nó ai chịu được?



"Dịch Dương anh ấy... Anh ấy rất tốt, An Nhã, đừng nói nữa." Lại nói nữa cô thật sự sẽ nhịn không được mà khóc.



Nhiều tiểu thịt tươi như vậy bày ở trước mắt, nhưng cô lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn không thể đứng ở gần nhìn. Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!



Ngón cái dừng lại, An Nhã khóa điện thoại.



"Được rồi, tính cách của cô tôi biết rõ. Đã đưa ra quyết định thì mười con trâu cũng kéo không nổi, không nhắc lại nữa."



Hứa Tân Di lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, nói: "Đêm nay tôi không đi được. Không có chuyện gì, ban đêm tôi liền tự mình đi, không cần lái xe đưa tôi đi đâu."



"Cô có việc?"




Hứa Tân Di xem xong liền hoảng hồn, ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn, giải thích nói: "Lão công, cái này không phải là ý của em, em chỉ là muốn cho cô ta một chút xíu giáo huấn mà thôi. Em bình thường ở đoàn làm phim không phải như vậy, thật! Anh phải tin tưởng em!"



Dịch Dương lại lấy điện thoại, mở ra bình luận.



Hứa Tân Di trông mong nhìn, trong lúc khẩn trương biểu cảm lộ ra một cỗ quỷ dị kiềm chế hưng phấn.



- - "Bắt đầu bắt đầu, nhanh! Nhanh một mặt lạnh lùng nói với tôi "Còn giải thích cái gì! Lúc trước không có tận mắt nhìn thấy, hiện tại tận mắt nhìn thấy, tôi không nghĩ tới cô lại ác độc như vậy"!"



Dịch Dương bất động thanh sắc tiếp tục lướt.



- - "Tại sao còn không có phản ứng? Chẳng lẽ lời nói của mình vừa rồi không đủ ác độc?"



- - "Vừa rồi đáng lẽ là phải nhẫn tâm cho Trái Dung một bạt tai, nhìn càng ác độc, càng có sức thuyết phục."



Dịch Dương nhíu mày, khóa điện thoại, dựa vào phía sau một chút.



"Anh biết em không phải là người như thế, anh tin tưởng em. Huống chi, đây cũng không phải là việc gì ghê gớm, mắng một tiểu minh tinh, chửi liền chửi. Lần sau ai dám khi dễ em, em liền đánh lại."



Ngữ khí điềm nhiên như không có việc gì, tựa như là thật không xem ra gì.



Hứa Tân Di kinh ngạc nhìn Dịch Dương thật lâu, nuốt ngụm nước miếng.



Nhưng năng lực phản ứng của cô không phải là dùng để trưng cho đẹp, hướng trên người Dịch Dương bổ nhào về phía trước, cảm động nghẹn ngào, khóc kể lể: "Em liền biết, anh khẳng định sẽ tin tưởng em! Cái nữ nhân Trái Dung kia không từ thủ đoạn giả bộ đáng thương, em chỉ là cho cô ta một chút giáo huấn mà thôi, em không làm sai!"



"Ừm, em không làm sai."



"... Vẫn còn những dân mạng này! Bọn họ mắng em, quá đáng ghét!"



"Ngày mai anh liền gọi người xử bọn họ."



Hứa Tân Di nghẹn họng.



Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt rưng rưng, "Lão công, Trái Dung cô ta muốn câu dẫn anh, về sau em không muốn ở đoàn làm phim thấy cô ta."



Hắn nhìn cô, "Ừm, vậy liền phong sát cô ta."



"......"



Hứa Tân Di muốn nói lại thôi.



- - "Dịch Dương nam nhân này tại sao lại ác độc như vậy?!"