Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 6 : Có tin kéo đứt cái chân thứ ba của ngươi hay không?

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Muốn rời khỏi đây? Ngay lúc cô đã thành công khiêu gợi lên sự ham muốn, thành công khiêu chiến và đánh sập sự nhẫn nại của anh?



Đâu có dễ! Anh nhất định sẽ không cho cô có cái cơ hội không đánh đã lui, việc hôm nay không giải quyết xong thì đừng hòng được bước nửa bước ra khỏi đây.



Thỏ trắng nhỏ, muốn trách thì cũng hãy trách em, tự động dâng hiến mình đến trước cửa nhà sói như thế



Thịt đã đến miệng, không ăn mới ngu!



Cố Duật Phi trong thâm tâm thật ra cũng có chút không nỡ để cô đi, thịt tươi tự chạy đến không ăn được vậy mà còn thả thịt đi như thế thì thật sự rất tiếc, nhưng biết làm sao bây giờ? Phải chi anh lúc này mà đánh mất khống chế thì cho dù có làm cũng không cảm thấy quá có lỗi mà đằng này tuy bị hạ thuốc nhưng nếu còn chút lí trí để cứu vãn nhưng không làm mới là điều anh sẽ tự trách mình nhiều hơn...



Giờ đây điều anh mong muốn đã thành hiện thực, nhờ sự "kích hoạt " vô tình của cô mang đến mà bây giờ tâm trí anh thật sự mất đi lí trí, Cố Duật Phi bắt đầu buông thả mình trong bể tình của sự ham muốn dục vọng, tùy ý để nó chi phối bản thân



Này cũng không thể trách anh a, anh đã cố hết sức kéo lí trí trở về nhưng tại cô gái này nên việc ham muốn của anh cũng chỉ được thúc đẩy thêm mà thôi!



Vân Tịch đột ngột bị vác lên vai như thế khiến đầu óc cô trống rỗng không thể nghĩ thêm gì chứ đừng nói là suy nghĩ đến việc chuyện gì đang diễn ra ở đây, ngay lúc nhận thức được việc tên nam nhân này dám phi lễ với mình, cô vừa muốn mở miệng định mắng hắn một câu thì đã bị ném xuống giường một cách không thương tiếc



Nhất thời bị ném một cách thô lỗ khiến cô vừa đau vừa giận, sao hắn lại có thể thô lỗ với một người phụ nữ như vậy được chứ? Người này chắc chắn là một tên đàn ông cặn bã tệ hại, "Khốn kiếp, làm gì mà thô lỗ như thế vậy hả? Không thể nhẹ nhàng với phụ nữ hơn được sao? "




Chứ đâu phải bây giờ lo ngại với tên "không phải người bình thường " này đâu?



Làm việc không thu lại được kết quả gì thì làm làm gì, thôi thì bản thân tốt nhất nên giữ sức để có thể chạy chừng nào hay chừng nấy thoát khỏi đây thôi!



Cố Duật Phi sắc bén nhận thấy cô gái trên giường đang muốn chạy trốn, cánh tay rắn chắc lập tức vươn ra một lực dứt khoát kéo cô về phía sau, Vân Tịch vừa quay người chưa kịp bỏ trốn đã bị một lực kéo từ phía sau mạnh mẽ kéo mình trở về khiến cô mất đà té ngã sấp xuống chiếc giường, chiếc mũi nhỏ nhắn bị dập phát đau khiến cô quên béng đi ý định muốn chạy trốn khỏi anh, tức giận quay mặt sang mắng chửi, "Khốn kiếp, có biết dập đau cái mũi bà đây rồi hay không? Kéo cái gì mà kéo, có tin bà đây kéo đứt cái chân thứ ba của nhà ngươi luôn hay không! "



Lời nói vứt dứt khỏi miệng, Vân Tịch bỗng cảm nhận thấy mình bị cái gì đó đè nặng lên người, nói đúng hơn là một cơ thể của một người đàn ông, trước mặt bao phủ một màng đêm tối khi bóng đen ập xuống phủ lên gương mặt trước mắt cô, Vân Tịch cảm nhận được hơi thở của người nọ ấm nóng quyến rũ như vô tình phả vào da thịt nơi da mặt và cổ khiến cô không tự chủ khẽ nuốt nước bọt, các dây thần kinh trong cơ thể cũng căng cứng lên và hơi thở của cô gần như ngưng trọng khi cô cảm thấy có một mối nguy hiểm vô hình bao phủ lấy khắp cơ thể



Vân Tịch bỗng giật mình khi cơ thể bỗng cảm nhận được một luồn hơi ấm truyền đến nơi da thịt mình, nhất thời hoảng loạn, cô hoảng hốt đẩy người nọ ra khỏi người mình, "Tôi cảnh cáo anh, anh nếu còn dám làm bậy tôi nhất định không tha cho...ưm! " Câu nói chưa dứt toàn bộ lời thì cô bỗng bị chặn họng nửa chừng khiến câu cuối cùng của toàn bộ lời nói phải chảy ngược suốt cổ họng, hơi thở ấm áp cùng hương thơm bạc hà mát mẻ từ trên người anh theo đó xộc thẳng vào khoang mũi cô



Cố Duật Phi ỷ vào thế thân hình anh cao lớn liền áp chế toàn bộ cô gái dưới thân, không cho cô một chút đường lui khiến cô cảm thấy mình bị người phía trên mạnh mẽ đàn áp ra sức bắt nạt, nhưng Vân Tịch này là ai chứ? Đã là một con mèo hoang nhỏ thì dĩ nhiên phải ra dáng cho xứng với một con mèo khi bị đem ra so sánh a, Vân Tịch có lẽ quên béng mất việc nhờ vào sự cứng rắn ương ngạnh của mình mà cô đã nhận lại chút giáo huấn từ Cố Duật Phi



Mặc cho người nọ cưỡng hôn, Vân Tịch gắng dùng sức vào lực ở tay đẩy mạnh người nọ ra, nhưng người đàn ông này da thịt là đá hay anh ta quả thật là đá đây? Cô đẩy kiểu gì cũng không thể khiến anh ta xê dịch ra dù chỉ một chút chứ đừng có nói đến việc mình có đẩy được anh ta ra khỏi người hay không



Cố Duật Phi liếc mắt nhìn cô gái bên dưới đang ra sức đẩy mình nhưng lại không chút nhận được kết quả khiến đôi mắt phượng khẽ híp lại đầy ý tứ, bàn tay to lớn nhanh chóng tóm gọn đôi bàn tay mảnh khảnh của cô áp chế đặt lên đỉnh đầu giường, tay còn lại đặt trên giường dịch lên phía trên một chút ngang hông của cô làm trụ cho tư thế, Vân Tịch một cỗ đau đớn bỗng dưng truyền đến nơi khóe môi, tiếp đến là một vị giác tanh nồng của máu tươi xộc thẳng vào khoang mũi