Hảo Nhân Nan Vi
Chương 14 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
"Tôi vào được không?" - Hiểu Vĩ đẩy cửa phòng của Hác Hảo, bước vào trong.
"Tôi chắc là anh vẫn chưa ăn sáng nên đã mua một ít bánh bao cho anh này." Đưa ra một túi đựng bánh.
Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy người kia cầm lấy.
"... cái này ăn ngon lắm, anh nếm thử đi. Ăn xong, tôi sẽ đưa anh đi gặp người nhà." Tay vẫn giơ ra như cũ, không động đậy, chờ đợi.
-----
Hác Hảo nghe thấy người nhà đang ở dưới lầu, lập tức đứng lên nhưng rồi lại ngồi xuống. Trong lòng hắn nửa muốn gặp, nửa không muốn. Gặp được rồi thì phải làm sao đây, bắt chước như trên TV ôm nhau khóc rống hay sao? Hoặc là kể lể với bọn họ rằng mình đã khổ cực vất vả biết bao nhiêu, chứng tỏ mình là một đứa con có hiếu nhất thiên hạ? Aaaa!
-----
Nhìn con người đang đứng trước mặt, hai tay Hiểu Vĩ nắm chặt, trong lòng càng nghĩ càng thấy chua xót.
Nếu như được bắt đầu lại một lần nữa, ta thề ta nhất định sẽ ôn nhu, trân trọng ngươi...
"Lúc sáng bác sĩ đến có nói gì không? Ví dụ như kêu anh phải chú ý cái gì đó hoặc là khi nào cần đến bệnh viện tái khám ...?" Hiểu Vĩ rõ ràng là đã gọi điện thoại hỏi đến nhất thanh nhị sở nhưng vẫn giả vờ hỏi lại.
-----
Hay là cứ đi gặp bọn họ? Xem bây giờ bọn họ sao rồi? Hơn nữa, cho dù mình không muốn gặp cha mẹ nhưng vẫn còn Hác Bình. Chẳng biết bây giờ em ấy ra sao nữa...
-----
Cánh tay cầm bánh bao dần dần trở nên nặng nề, giống như đang cầm một khối sắt ngàn cân.
Hác Hảo! Nếu như ngươi không nhận, ta sẽ tức giận nữa đấy. Cẩn thận, không thì ta đem ngươi ăn sạch, kể cả một khớp xương cũng không chừa luôn .
"Ăn một chút mới tốt cho cơ thể, thời gian trước thân thể của anh đã suy yếu quá nhiều. Bác sĩ nói anh phải chú ý chế độ dinh dưỡng thì mới khỏe lên. Đây này, ăn một cái thôi cũng được. Vẫn còn nóng đó, ăn đi."
........
"Sáng nay tôi đã đi cả một quãng đường rất xa để mua cái này cho anh, rồi cố gắng chạy về thật nhanh chỉ vì sợ nó nguội........ Lão tử ta đây là lần đầu làm loại hành động ngu ngốc này đó. Ngươi đúng là không biết điều! Thật tức chết mà!!!" Triệu Hiểu Vĩ rống giận thật sự.
Cầm lấy cây bút, viết lên tờ giấy nói: có phải chỉ cần tôi ăn là tôi có thể đi gặp người nhà?
"... Đúng vậy."
Aaaaa....! Hỗn đản! Hác Hảo! Ta quyết định rồi, ta quyết định rồi! Ta tuyệt đối không bao giờ buông tha cho ngươi. Ngươi coi ta là người xấu, ta nhất định sẽ làm người xấu cho ngươi coi.
-----
Cuối cùng Hác Hảo cũng tiếp nhận bánh, mở bao ra, hai tay cầm hai cái bánh nhai ngấu nghiến.
"Ăn từ từ thôi, để tôi đi lấy nước." Đang nghĩ cách khiến cho tên đại phôi đản bướng bỉnh kia khuất phục thì thấy hắn bị mắc nghẹn, Hiểu Vĩ lo lắng, vội vàng chạy ra khỏi phòng kiếm nước. Đến lúc Hiểu Vĩ trở về thì Hác Hảo đã ăn xong bánh bao.
"Nước đây." Nhanh nhẩu bưng nước lên, lại còn thổi thổi vài cái cho bớt nóng, sau đó mới cẩn thận đưa cho Hác Hảo.
Hác Hảo đưa tay nhận nước, một hơi uống sạch.
Trong lòng Hiểu Vĩ lúc này một phần thì tự an ủi mình rằng cuối cùng Hác Hảo cũng chịu ăn một ít, thật tốt quá. Nhưng một phần lại hết sức thống hận bản thân, tại sao lại phải hạ mình như thế, tại sao không thể nghĩ ra cách nào khiến cho Hác Hảo ăn như đang chịu hình phạt. - Nhưng ... nhìn hắn không muốn ăn gì hết thì mình có vui nổi không? Rõ ràng bản thân sẽ hết sức khổ sở mà...
"Bọn họ không có ở trong phòng khách. Tôi đã kêu bọn họ đợi ngồi ở phòng ngoài chờ anh." Cha mẹ ngươi còn không xứng đáng bước chân vào nhà ta nữa chứ đừng nói chi là phòng khách. Vả lại, nơi đó đã để lại biết bao kỉ niệm hạnh phúc của chúng ta, làm sao có thể để nó bị ô nhiễm được.
Từng nụ hôn ôn nhu rơi trên mặt của Hác Hảo, lúc đầu là cái trán, khóe mắt, lông mi, cho đến chóp mũi, cuối cùng là đến môi. Đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng liếm lộng đôi môi, đẩy ra khớp hàm đang đóng chặt, chui vào khoang miệng.
Trong đầu Hác Hảo hiện lên hai chữ hôn môi. - Ta đang cùng người khác hôn môi sao? Nhưng nụ hôn này hoàn toàn bất đồng so với lần đầu tiên, lần nọ tràn ngập mùi rượu cùng thô bạo.
"Đừng..." Hác Hảo có một loại xúc động muốn khóc. - Tại sao? Ta rõ ràng là không muốn, nhưng tại sao lại có cảm giác được trân trọng, bảo vệ...? Tại sao ta không cảm thấy ghê tởm, mà chỉ thấy cảm động...?
Quần áo dần bị cởi ra hết, vành tai bị Hiểu Vĩ ngậm vào miệng, rồi đến nguyên cả cái lỗ tai.
Bàn tay ấm áp chạm lên ngực Hác Hảo, miệng Hiểu Vĩ di chuyển xuống ngậm lấy yết hầu đang run rẩy lên xuống không ngừng, ngón tay lại lần mò khiêu khích hai đầu nhũ hồng khiến thân thể Hác Hảo lập tức trở nên cứng ngắc, mũi chân vươn thẳng tắp.
Cơn ác mộng trong ký ức trước kia chợt hiện về. - Ta không muốn! Buông ra! - Muốn thét to, nhưng sợ nam nhân kia sẽ lại ngược đãi.
Cảm thấy cơ thể phía dưới chợt cứng ngắc, động tác Hiểu Vĩ càng thêm dịu dàng, nhưng một khắc cũng không ngừng. Hắn nghĩ nếu như lúc này cảm thấy tội lỗi mà dừng lại, thì quan hệ giữa hắn và Hác Hảo vẫn vĩnh viễn sẽ không bao giờ tiến triển được, vĩnh viễn Hác Hảo sẽ có cảm giác sợ hãi đối với hoan ái. Vậy thì bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn không có được hạnh phúc thật sự.
Gần như là dùng hành động âu yếm trấn an, Hiểu Vĩ không bỏ qua mọi chỗ trên cơ thể của Hác Hảo, mặc kệ Hác Hảo có xấu hổ thế nào, có khóc lóc giãy dụa cầu xin hắn ngừng lại thế nào, Hiểu Vĩ vẫn như cũ cực lực công kích những nơi mẫn cảm của Hác Hảo.
Ngay khi Hiểu Vĩ dùng miệng nuốt trọn phần bộ vị nam tính của Hác Hảo vào, Hác Hảo điên cuồng kêu to lên. Hắn vốn dĩ luôn cho rằng thủ dâm là một tội ác, cho nên chưa bao giờ dám làm. Một nam nhân hai mươi sáu tuổi chưa từng trải qua cảm giác sung sướng như vậy, làm sao có thể trực tiếp chịu đựng được loại kích thích này của Hiểu Vĩ!
"Ô ô.." Bụng Hác Hảo bắt đầu muốn co rút, hắn sắp không thể nhịn được nữa, nước mắt do khoái cảm từ từ tràn ra, trong miệng rên rỉ thành tiếng.
Nâng thắt lưng Hác Hảo lên, mở rộng hai chân Hác Hảo ra làm bộ phận tư mật của Hác Hảo toàn bộ đều lộ rõ trước mặt, đầu Hiểu Vĩ gần như chôn giữa hai chân Hác Hảo.
Trìu mến nhìn Hác Hảo, Hiểu Vĩ nhớ lại trước giờ chưa từng vì người khác làm cái việc này, nhưng hiện tại lại không ngại dùng lưỡi, môi, miệng, thậm chí cả răng chỉ để kích thích khoái cảm cho Hác Hảo. Nhìn thấy Hác Hảo sắp đạt cao trào, khiến hắn càng thêm kích thích cực độ.
Ngón tay chơi đùa âm bộ của Hác Hảo, thỉnh thoảng còn sờ nắn hai tinh nang, mở miệng thật to rồi ngậm trọn chúng vào.
"A a a...!" Thân thể Hác Hảo một trận căng cứng, bàn tay nắm chặt ra giường, phần eo ưỡn lên trên, nghênh đón lần đầu tiên đạt được cao trào. Mặc dù không thể tin, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên Hác Hảo đạt được cao trào.
Khe khẽ nức nở, cao trào trôi qua khiến cho toàn thân Hác Hảo mệt mỏi, thần trí rơi vào mông lung.
Trong lúc mơ màng, hắn cảm thấy có người dịu dàng vỗ về hắn, bên tai truyền đến những lời thầm thì hết sức êm ái: "...... yêu em, anh rất yêu em......"
Thân thể bị ôm lên, đặt nằm sấp lên ngực của Hiểu Vĩ. Một cánh tay ôm lấy lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Thật thoải mái... Hác Hảo nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Có cái gì đó trơn trơn, ướt át đi vào chỗ sâu nhất trong thân thể, Hác Hảo cả kinh mở mắt ra, chỉ nghe âm thanh từ tính ôn hòa truyền vào tai: " Đừng sợ... đừng sợ... ngoan, ngủ đi... nhắm mắt lại..."
Một tiếng rồi lại một tiếng, nương theo sự vuốt ve êm ái, Hác Hảo an tâm nhắm mắt lại... - Có lẽ người này sẽ không tổn thương ta...
Hiểu Vĩ nhẫn nại thật sự hết sức là khổ cực, cắn răng kiềm chế dục vọng của bản thân. Hắn không thể kinh hách đến Hác Hảo, đừng vì tham lam nhất thời mà lại khiến cho Hác Hảo sợ hãi... hắn còn muốn cả đời này cùng Hác Hảo ân ái...
Ai! Thật không ngờ, Triệu Hiểu Vĩ ta cũng có ngày phải nhẫn nại đè nén dục vọng của mình! Con bà nó... Thật đúng là khó chịu chết được!
Đợi Hác Hảo dần chìm vào mộng đẹp, chỗ tư mật kia bắt đầu trở nên mềm mại mà có thể bỏ vào ba ngón tay, Hiểu Vĩ lúc này mới nhẹ nhàng tách đôi mông cánh hoa của Hác Hảo ra, làm tư thế cho Hác Hảo nằm trên người mình, chậm rãi đưa dị vật cứng rắn của bản thân tiến nhập vào bên trong.
Chậm rãi, thật chậm rãi. Cẩn thận đưa phần nam tính của mình vào sâu bên trong cơ thể Hác Hảo.
Hác Hảo nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hiển nhiên bây giờ đã cảm thấy chỗ sâu nhất của cơ thể đang bị xâm phạm.
Hiểu Vĩ đem đầu lưỡi liếm lấy lỗ tai Hác Hảo, khiêu khích chỗ mẫn cảm.
Đỡ lấy thắt lưng Hác Hảo nâng lên, nhẹ nhàng chuyển động ... - Ha...thật thoải mái!! - Hiểu Vĩ sung sướng như lên trời. - Ô ô...!! Nhẫn nại thật đáng a! Thích quá...!!
Hết chương 14