Hảo Nhân Nan Vi

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Buổi chiều, kể từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên Hác Hảo lên mạng, hắn muốn tìm hiểu về chuyện buôn bán nội tạng. Vốn dĩ, Hác Hảo đối với thế sự rất ít khi quan tâm cho nên đối với chuyện này cũng chẳng hiểu biết được bao nhiêu.



Được nhân viên trong tiệm internet hướng dẫn, cuối cùng Hác Hảo cũng biết cách làm sao để tra được thông tin.



Gõ lên bàn phím hai chữ "Bán thận", ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một loạt các tin tức về mua bán thận.



Giá bán thận của một người cao nhất là khoảng mười vạn, ra giá cao nhất cũng là của một công ty tư nhân chuyên mua bán nội tạng. Trên trang chủ không có ghi địa chỉ công ty, chỉ để mỗi số điện thoại di động để liên lạc, chắc có lẽ là vì sợ cảnh sát Trung Quốc điều tra ra.



... Như vậy vẫn còn thiếu bảy mươi vạn...



Gõ lần nữa vào bàn phím cụm từ "Cơ quan nội tạng", lần này lập tức hàng loạt các tin tức sự kiện đầy đủ mọi phương diện xuất hiện trước mặt Hác Hảo.



May mắn là Hác Hảo phát hiện công ty ra giá cao nhất mua thận lúc nãy cũng có thu mua các loại cơ quan nội tạng khác, hơn nữa giá cả thì cao hơn các công ty còn lại rất nhiều. Ghi lại số điện thoại di động xong, Hác Hảo rời khỏi tiệm internet.



-------



Đứng trong trạm điện thoại công cộng.



"Đúng vậy!" Hác Hảo dùng giọng phổ thông để trả lời đối phương.



"Tốt lắm, chúng ta hãy hẹn một địa điểm gặp mặt rồi sẽ nói cụ thể sau. Ở công viên ngay đầu phố Tâm Hoa được không?"



"Được."



"Rồi... như vậy đi. Tối mai lúc bảy giờ, chúng ta hẹn gặp nhau ngay đầu phố Tâm Hoa, tôi sẽ đợi cậu ở tượng đài Tôn tiên sinh. Tôi chỉ chờ cậu mười phút thôi, nếu như cậu đến muộn, thứ lỗi tôi không đợi được. Quyết định như vậy đi, cậu còn thắc mắc gì không?"



Không thể sớm hơn được một chút sao? - Hác Hảo muốn hỏi nhưng nghĩ lại, nếu ngày mai xin phép tiểu Huy nghỉ một buổi chắc cũng không sao.



"Không."



"Tốt lắm, cứ như vậy nhé. Mai gặp." Điện thoại bị treo lên.



Hác Hảo chậm rãi buông điện thoại, lúc này mới phát hiện trống ngực hắn đập thình thịch. Đè lại trái tim, tự nói đùa với chính mình: yên tâm, ta sẽ không đem ngươi đi bán đâu, ta còn phải giữ mi lại để theo ta ít nhất thêm sáu mươi năm nữa.



-------



Bảy giờ ngày hôm sau, Hác Hảo xin phép tiểu Huy nghỉ để đi đến chỗ hẹn.



Mùa hè đã đến, buổi tối trời mát mẻ nên cho trên đường cũng đầy ấp người tản bộ. Bước đến cạnh tượng đài của vị lãnh tụ cách mạng nổi tiếng Tôn Trung Sơn, Hác Hảo đảo mắt tìm mục tiêu.



"Cậu là Hác Hảo?" Một thanh niên tiến lại gần hỏi.



"Đúng vậy."



"Tôi là đại diện của công ty hôm qua mà cậu đã gọi. Cậu có thể gọi tôi là tiểu Trần. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."



Hác Hảo gật đầu. Nắm chặt túi quần, bên trong đã chuẩn bị sẵn tờ giấy ghi đầy đủ các vấn đề cần thiết mà hắn muốn nói.



-------



Đối diện phố Tâm Hoa là tòa nhà cao hàng trăm tầng, dừng lại bên đó là một chiếc xe cao cấp có rèm che. Một thanh niên mặc âu phục và một cô gái có vẻ quý phái bước ra khỏi xe.



-------
"Hừ! Muốn chết? Đến lúc này mà ngươi còn giả vờ thanh cao? Ngươi chẳng lẽ quên đã từng làm chuyện này với ta một lần rồi sao? Muốn chết sao lúc đó không chết, chờ đến lúc này làm cái gì? Ngươi muốn chết cũng được thôi, chờ lão tử chơi chán rồi muốn chết như thế nào lão tử cũng không can thiệp."



"Xoạt" một tiếng quần lót bị xé rách, mông cánh hoa bị tách ra, một dòng chất lỏng lạnh lẽo chảy vào thân thể hắn...



"Này ngoan một chút, ngươi sẽ cảm thấy rất thích thú... Từ từ cảm nhận đi nhé." Âm thanh ác độc không ngừng vang bên tai.



Nương theo độ trơn mà chất lỏng đem lại, ngón tay nhẹ nhàng trườn vào trong hậu huyệt. Cơ thể bị xâm nhập, Hác Hảo cảm thấy nhiệt độ tăng lên đột ngột, kỳ quái nhận ra cảm giác đau đớn lúc nãy biến mất dần thay thế bởi cảm giác ngứa ngáy, tê dại.



Y phục màu xanh lúc này hoàn toàn nằm trên mặt đất, ngón tay của Hiểu Vĩ cắm sâu vào trong cơ thể Hác Hảo, tay kia lật ngược cơ thể xích lõa đang nằm up sấp lại. Nước mắt hòa nước dãi ướt đẫm khuôn mặt, ánh mắt vô thần ngây dại ra, thân thể gầy gò đến mức không thể gầy hơn, khoang ngực mỏng manh cùng hai hồng tiêu trên đó cơ hồ bị vùi sâu tưởng như không thấy, chỗ bụng lúc nãy bị Hiểu Vĩ đánh một cú dần hiện lên một khối màu xanh, còn thắt lưng gầy yếu đến nỗi chỉ cần một tay là có thể cắt đứt, ngay cả khí quan của nam nhân cũng héo rút. Hiểu Vĩ dùng tay tách hai bắp đùi gầy bằng bắp chân liền có thể thấy được cả cơ thể suy nhược, nhìn không ra được một tia tình dục.



Nhưng kì lạ là thân thể gầy gò khó coi đến độ quái dị này lại gợi lên dục hỏa ở phần nam tính của Hiểu Vĩ đang chôn sâu trong người Hác Hảo, một trận xôn xao kích thích nó ngẩng đầu dậy. Thử chuyển động một cái làm cả người nóng hẳn lên, không tự chủ được nuốt nước miếng xuống, đột nhiên không hiểu sao Hiểu Vĩ lại không muốn người khác nhìn thấy thân thể này.



Khối thân thể này là của ta, con người này từ trong ra ngoài đều là của ta, hắn là do ta dùng bốn trăm bảy mươi vạn mua về, hắn là người của ta!!!



"Cút! Cút ngay!"



Cái gì? - Đám thuộc hạ khó hiểu nhìn.



"Ta nói các ngươi cút ngay. Nghe không hiểu sao? Đưa camera cho ta!" Hiểu Vĩ vươn tay.



-------



Trên ghế, cơ thể Hác Hảo bị đè ép không cách nào di chuyển được, hai đùi bị tách ra, một chân bị giữ chặt để trên thành ghế lộ ra hạ thân trần trụi, một tay Hiểu Vĩ giữ chặt bắp đùi của Hác Hảo, một tay khác cằm camera quay thẳng thân người nằm dưới đang ướt đẫm mồ hôi, hông người vẫn không ngừng trừu tống.



Người thanh niên chỉ rớt ra khóa kéo phía trước, quần áo quanh thân không thấy hỗn độn.



Nam nhân trần trụi phía dưới nghẹn ngào khóc thút thít, chịu đựng sự tra tấn từ người thanh niên bên trên, hai tiểu hồng hoa bị ninh đến đỏ bừng, trên bụng cũng lưu lại đầy dấu răng, mật động bị dị vật lấp đầy, một dòng bạch dịch cùng máu theo mép dùi chảy xuống.



Sau hai mươi phút, Hiểu Vĩ rút hạ thân ra khỏi cơ thể của nam nhân, chưa kịp hoàn hồn thì bị Hiểu Vĩ nắm tóc của mình kéo ngẩng đầu lên, đem hạ thân còn đang căng cứng nhét vào trong miệng nam nhân.



Tiếng rên rỉ thống khổ cùng cơ thể đơn bạc của nam nhân đang bị hành hạ đến thê thảm, tất cả đều được thu vào camera.



Đủ loại tư thế và mọi kiểu đùa bỡn nhục nhã, từng ngóc ngách cơ thể, tiếng rên thê thảm xen lẫn những lời van xin, ngay cả ánh mắt ai oán tuyệt vọng kia, tất cả biểu tình đó đều không bị bỏ sót!



-------



Hiểu Vĩ dùng một chiếc khăn lông lớn bao lấy cơ thể của Hác Hảo và đem cả chiếc camera tiến vào bên trong một chiếc xe jeep đang chờ sẵn.



Phía sau, tiểu Trần chạy lại đưa cho Hiểu Vĩ một sấp tư liệu được kẹp lại, nói: "Cái này là chi tiết kiểm tra sức khỏe của Hác Hảo tiên sinh. Bác sĩ nói sức khỏe hiện tại của cậu ấy không thích hợp để làm bất cứ giải phẫu gì, còn nói do chế độ dinh dưỡng không đều đặn nên dạ dày đang có hiện tượng bị loét, mặt khác ..."



"Cả chuyện này cũng viết luôn sao?" Hiểu Vĩ đoạt lấy tư liệu, vẻ mặt âm u nói.



"A, đúng, đúng vậy." Tiểu Trần vội lên tiếng.



"Cậu có thể đi." Mở cửa định lên xe, chợt nhớ cái gì đó Hiểu Vĩ quay đầu lại. "Nghe, ngày mai cậu tự mình đến nhà tôi đem theo tất cả tư liệu về Hác Hảo. Còn chuyện phát sinh hôm nay, cậu bảo tất cả phải im miệng không được phép lọt ra ngoài."



"Vâng. Anh cứ yên tâm." Tiểu Trần khom lưng, thái độ nghiêm túc không dám lơ là. Vị này là Triệu tổng, bề ngoài có thanh tú đạo mạo đến đâu nhưng bên trong thì thâm độc không tưởng tượng nổi. Nếu như không cẩn thận làm hắn tức giận thì ......



Nhớ đến chuyện lúc nãy, tiểu Trần tự thề với lòng có chết cũng không dám tiết lộ chuyện này. Hắn tin những người khác cũng nghĩ như vậy.



Hết chương 9